Hạ Lan Phương Niên từng nghĩ chỉ cần anh tìm được Monica, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng, che mưa chắn bão cho cô, sẽ không giờ lại sống trong hoang mang hoảng loạn, không cần trốn chui trốn lủi khắp nơi trốn tránh sự truy sát của người khác.
Nhưng anh chưa từng nghĩ đến khi hai người gặp lai, cô đã không còn là người trong kí ức anh.
Yến Thanh Ti châm chọc cười: "Thừa nhận cái gì? Thừa nhận chúng ta quen nhau, sau đó nói cho tất cả mọi người chúng ta quen nhau trong khu đèn đỏ của nước M? Sau đó làm cho mọi người đều biết tôi là gái làng chơi ở đó sao?"
Hạ Lan Phương Niên tức giận nói: "Lúc ấy tình huống hết sức phức tạp, chúng ta lúc đó cũng chỉ vì tránh nạn mới làm như thế, cũng không phải là chuyện dơ bẩn gì, sao em lại nói mình thành như vậy."
Yến Thanh Ti cười lớn, những giọt nước mắt trong khóe mắt như sắp trào ra tới nơi: "Hạ Lan Phương Niên, sao anh lại khờ dại đến như thế nhỉ? Đi ra từ cái loại địa phương đó, cho dù anh có không làm bất cứ cái gì thì trong mắt người khác, anh sẽ chẳng có cái gì gọi là trong sạch cả, tất cả đều dơ bẩn kinh tởm, không ai chịu nghe anh giải thích, họ chỉ muốn tin vào những gì họ thấy."
Lời của Yến Thanh Ti vừa bén nhọn nhưng cũng đầy đau thương, nó khiến cho ruột gan Hạ Lan Phương Niên quặn lại, cô chỉ là một cô gái hai mấy tuổi, nhưng những đau khổ mà cô từng trải qua đã vượt qua số tuổi của cô.
Hạ Lan Phương Niên gật gật đầu: "Được, anh sẽ không nói lại những chuyện trước kia, không bao giờ nói nữa, chúng ta...làm quen lại một lần nữa được không?"
Yến Thanh Ti không nói gì, Hạ Lan Phương Niên là một người tốt, nhưng, cô...là một người xấu.
Yến Thanh Ti ngẫm nghĩ, thôi quên đi, giờ đã là cảnh còn người mất, có gì đáng nói nữa chứ, quay người rời đi.
Hạ Lan Phương Niên gọi cô: "Thanh Ti, tại sao hồi đó em không
cho tôi biết tên thật của em?"
Yến Thanh Ti châm chọc: "Anh cũng không nói cho tôi tên anh là Hạ Lan Phương Niên."
Hạ Lan Phương Niên vội vàng giải thích: "Lúc đó đang ở nước ngoài, anh nghĩ cái tên đó không có giúp ích được gì."
Yến Thanh Ti quay người lại: "Như nhau mà thôi, tôi cũng thế, lúc tôi quen anh, cũng không có ý định lâu dài, hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, con người của tôi ác độc như vậy đấy."
"Không phải..."
"Con người tôi chính là như vậy đấy, chúng ta quen nhau bao lâu? Anh cho là anh hiểu rõ tôi lắm sao?"
Hạ Lan Phương Niên nhìn vào mắt Yến Thanh Ti: "Thanh Ti mà tôi quen không phải con người như vậy, cũng không nên biến thành như vậy."
Yến Thanh Ti lạnh nhạt đáp lại: "Cho anh thất vọng rồi, tôi là như thế đấy, đây mới là con người thực sự của tôi, con người của trước kia... Monica của trước kia, tất cả đều là giả."
"Nhưng...anh không tin..."
"Hạ Lan Phương Niên đừng có mà ngây thơ như vậy, trên thế gian này nào có bông sen nào mà không hôi tanh mùi bùn đâu."
Trong xe, Nhạc nhu nhân gấp gáp đẩy cậu con trai mặt đang đen sì sì: "Con trai, không đi ra, là người ta cướp mất đó."
"Cướp mất? Có cướp được thì cũng phải đánh thắng được con."
Nhạc Thính Phong đẩy cửa xe bước ra, đi về phía Yến Thanh Ti. Vừa đi vừa cởi áo khoác ra, trùm lên người Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, còn lề mề cái gì nữa, vẫn chưa nói xong sao?"
Yến Thanh Ti đột nhiên ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong, kiễng chân hôn anh ta ngay trước mặt Hạ Lan Phương Niên.
Nhạc Thính Phong lập tức phối hợp ôm lấy eo cô, một nụ hôn nóng bỏng, sắc mặt Hạ Lan Phương Niên bỗng trở nên trắng bệch."