“Mẹ nó, em gây ra cái hoạ gì thế không biết, chị nói cho em hay, em không thể phân vân có nên cùng với Tuyết thần thật hay không, em đá Nhạc Thái tử, nhưng em cũng phải xem xem em có đá được hay không đã, đó là ông chủ của chúng ta đấy, giấy bán thân đang nằm trong tay anh ta kia kìa.”
“Em sẽ không ngu ngốc đâu.”
Chuyện giữa cô và Nhạc Thính Phong chỉ nói lên một điều, ngủ thì được nhưng đừng nói đến tình cảm.
Chị Mạch lại dí trán cô: “Em không ngốc, em thực thông minh, cái đêm hôm đó nên ngủ đến sáng, thì sẽ bị ăn sạch sẽ luôn.”
Yến Thanh Ti cười cười hỏi chị: “Chị đến có việc gì thế?”
“Ôi chao, tý thì quên mất việc chính, sau khi Hứa Thiến Hi bị đào thải, Tiêu Phòng Điện đổi nữ chính rồi, đạo diễn Phùng bảo chị nói với em đến quay bổ sung thêm vài cảnh, ông ta bảo với chị là đang định tăng thêm cho vai diễn của em vài tập.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được thôi, cũng vừa vặn bên này em quay thêm hai ngày nữa là cũng tạm ổn rồi, em có thể đi Cảnh Thành một chuyến, lúc trở về cũng không làm trễ nải thời gian đóng máy Trấn Hồn Khúc.
“Em xác định là Nhạc thái tử bị em ngủ không công một đêm, anh ta sẽ không tìm em tính sổ chứ?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không chắc nha.”
chị Mạch rên lên: “Ôi tiền của tôi!”
Yến Thanh Ti vỗ bả vai rắn chắc của chị: “Em không những sẽ kiếm lại tiền cho chị, mà chúng ta sẽ cùng đi đến đỉnh cao danh vọng, đạp chết đám người khốn kiếp kia.”
“Được!”
“Chuyện của Tuyết thần, chị có định nói với Nhạc Thính Phong không?”
Chị Mạch lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, ông chủ bận rộn suốt ngày lấy đâu ra thời gian để ý đến chị chứ.”
Kết quả là ngoắt một cái, chị Mạch đã gọi điện cho Giang Lai rồi.
……
Về phần Cận Tuyết Sơ, anh ta vừa mới cúp điện thoại, người đại diện của anh ta tay đã cong thành lan hoa chỉ, sốt ruột đến mức giậm chân: “Cậu đúng là không sợ chết mà, còn dám trêu vào cái con hồ ly tinh ấy, nhỡ đâu vị thái tử gia đó biết, lại xuống tay với cậu nữa thì làm sao?”
Tâm trạng của Cận Tuyết Sơ rất tốt, “Thì cứ để anh ta làm đi.”
“Cậu có nghe nói vị thái tử gia đó làm việc không thể đoán trước,
không từ thủ đoạn hay không?”
Cận Tuyết Sơ tuỳ tiện tự chụp một kiểu ảnh rồi up lên Weibo
“Ồ….sau này mỗi ngày giúp tôi đặt một bó hoa hồng nhé.”
Người đại diện của anh ta tức đến mức đi vòng quanh anh ta: “Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói gì không đó?”
Cận Tuyết Sơ gật đầu: “Có chứ, nhưng tôi cũng đã nói, tôi muốn theo đuổi Yến Thanh Ti, dù thế nào cũng phải có chút hành động thực tế chứ, không cô ấy lại bảo tôi đang đùa.”
“Tuyết thần, người phụ nữ đó không được đâu, cậu xem cô ta vừa mới debut mà lúc nào bị người ta bôi đen, một quân đoàn luôn đấy.”
Cận Tuyết Sơ đứng dậy: “Vừa hay tôi giúp cô ấy thanh minh, đúng rồi album mới cũng sắp xong rồi, kéo dài lâu như vậy rồi, trực tiếp công bố thời gian cho lên thị trường luôn đi.
“Cậu đi đâu đấy hả?”
“Muốn theo đuổi bạn gái, tôi phải đi tút tát vẻ bên ngoài đã.”
Trong đầu Cận Tuyết Sơ tràn ngập ý chí chiến đấu, chuẩn bị mang tất cả những kinh nghiệm mà bản thân tích luỹ được trong mấy năm qua dùng với Yến Thanh Ti, mỗi ngày đều phải có hoa tươi, chocolate, không cần biết có tác dụng hay không phải để cô ấy nhìn thấy quyết tâm của mình trước đã.
Nhưng Cận Tuyết Sơ quá hưng phấn, thế nên đã quên mất cái gã Nhạc Thính Phong đã từng thọc cho anh vài nhát đó đâu phải tay vừa.
Mãi cho đến khi Cận Tuyết Sơ có một lần tận mắt thấy được cái sự vô sỉ của Nhạc Thính Phong, anh ta mới cảm thấy, quản lý của anh ta nói đúng lắm, đây đúng là cái tên khốn kiếp không từ bất cứ thủ đoạn gì.
Hôm đó Cận Tuyết Sơ ra khỏi nhà đi công chuyện, xe anh đỗ ở bên vệ đường, đợi anh ta đi ra đã nhìn thấy con Porsche của anh đã bị người khác đâm cho biến dạng.
Một chiếc Bentley dừng trước mặt anh ta, ngồi trên ghế lái là Nhạc Thính Phong với cái bản mặt thiếu đòn.
Anh ta nói: “Xe của anh không có mắt, chắn đường tôi.”