Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 282: Bảo bối, cám ơn nha!


trước sau

Yến Thanh Ti căn bản là không nghe thấy những gì Nhạc Thính Phong nói, cầm tờ giấy nhét vào túi xách, ôm lấy mặt anh hôn chụt một cái: " Bảo bối, cảm ơn nha!"

Nói xong rồi đi luôn, để lại một mình Nhạc Thính Phong xoa mặt mình, một lúc sau, anh đạp một phát cái chăn bay xuống giường, lật người úp mặt vào gối đầu của cô, chỉ một cái hôn lên mặt thôi mà sao...lại cảm thấy tim cứ đập thình thịch nhanh như thế nhỉ.

Cô gái này thật là đáng ghét.

Nhạc Thính Phong đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh bật dậy cầm điện thoại lên gửi một bức ảnh cho Nhạc phu nhân.

Nhạc phu nhân đã nhanh chóng gọi lại.

“Con trai, con nhất quyết phải làm thế à?”

Nhạc Thính Phong chậm rãi nói: “Mẹ, nhất định phải làm như thế, hôm nay mẹ đi đánh bài, nhớ phải hẹn Tần lão thái thái nhé, cho bà ấy xem bức ảnh này.”

Nhạc phu nhân nhăn nhó, bà chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa, hôm nay lại thành đồng đảng với con trai.

“Tim của bác Tần không được tốt, nhỡ đâu bị kích thích đến mức lên cơn đau tim thì làm sao đây? Mẹ không thể hại người ta đâu nha.”

Nhạc Thính Phong cười ha ha: “Mẹ cứ yên tâm, bệnh tim của bà ấy sẽ không phát tác được đâu, sẽ chỉ vội vàng gọi cậu cháu trai cả của bà ấy về nhà thôi, sau đó ngay lập tức sắp xếp hàng tá cuộc xem mặt cho chú ấy thôi.”

“Con trai, con rốt cuộc đang làm cái gì thế?”

“Mẹ không cần để ý đến con đâu, con đang làm chuyện lớn, mẹ, nhất định phải giúp con làm ổn thoả chuyện này đấy, con cúp máy đây.”

Nhạc Thính Phong cúp điện thoại, trong lòng tràn đầy đắc ý, tối hôm qua anh chuốc say Tần Cảnh Chi, rồi bỏ tiền tìm một gã đàn ông đến, bảo anh ta ôm lấy Tần Cảnh Chi sau đó cầm điện thoại chụp một kiểu ảnh.

Anh không tin là sau khi lão thái thái của nhà họ Tần nhìn thấy bức ảnh này rồi mà còn không sốt ruột, đến lúc đó Tần Cảnh Chi sẽ phải vội về nhà đi xem mắt cho mà xem.

Để tôi xem chú còn có thời gian quấn quýt lấy Yến Thanh Ti không, hừ…

Nhạc Thính Phong dậy ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, lúc đánh răng nhìn bản thân mình trong gương, trên mặt còn chưa hết đỏ, kiêu ngạo hất càm lên: “Bảo bối, hứ…”

Nhạc
Thính Phong đánh răng rửa mặt xong, lục tìm một cái áo phông cỡ lớn của Yến Thanh Ti mặc đi ra ngoài, đúng lúc đó gặp Tần Cảnh Chi sắc mặt rất kém đi qua cùng với trợ lý, ngay lập tức ý chí chiến đấu của anh dâng lên, anh dựa vào khung cửa nói: “Ồ, không tồi nha chú, dậy sớm thế, tôi còn cho rằng người lớn tuổi như chú, say rượu một đêm phải đến tận chiều mới tỉnh lại được chứ, không ngờ bảo đao chú còn chưa lão nhỉ, tối nay tái chiến một trận không?”

Tần Cảnh Chi giờ đầu đau như búa bổ, chẳng qua anh biết giả vờ mà thôi, bây giờ nhìn thấy Nhạc Thính Phong, cũng không có cách nào cười với cậu ta, đặc biệt là giờ cậu ta còn đi ra từ trong phòng của Yến Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong nhướng mày: “Chú nhìn gì thế? Nhìn cái áo phông tôi đang mặc à? Là Yến Thanh Ti mua cho tôi đấy, trông có đẹp không?”

Nhìn cái bản mặt khoe khoang đắc ý đó của Nhạc Thính Phong, Tần Cảnh Chi chỉ thấy cả đời này chắc anh không thể gặp người nào có bản mặt thiếu ăn đòn hơn thằng này.

Tần Cảnh Chi không thèm để ý đến anh, mang trợ lí đi luôn.

Nhạc Thính Phong còn lâu mới để anh ta được như ý, đóng cửa lại, chạy theo nói vọng từ phía sau: “Chú, đi trường quay không, đi cùng đi.”

“Chú, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt à, sao hôm nay trên mặt nhiều nếp nhăn thế?”

“Chú, chú bảo chú không thể uống rượu, còn thích thể hiện làm gì, nói với tôi chẳng lẽ tôi lại không nhường chú à?

“Chú…”

Cuối cùng Tần Cảnh Chi cũng chịu hết nổi, “Cậu im miệng đi.”

Nhạc Thính Phong nhún vai: “Chú, lớn tuổi rồi, không nên nóng nảy thế, dễ nhồi máu cơ tim lắm đấy.”

Tần Cảnh Chi…

Nhìn theo bóng Tần Cảnh Chi lên xe đi mất, Nhạc Thính Phong huýt sáo: “Có thế mà đã không chịu được rồi à, rồi có lúc chú phải khóc cho mà xem.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện