Lão già trong lòng Nhạc Thính Phong, hiện tại đang đau đầu muốn chết.
Sau khi Nhạc Thính Phong đày đọa đám diễn viên nữ kia xong, đạo diễn Phùng thấy vị tổ tông kia đi rồi vội vàng cho quay cảnh đêm.
Tần Cảnh Chi quay xong định ngồi nghỉ, nhưng trợ lí nói với hắn, điện thoại của hắn sắp bị gọi nổi đến nơi rồi.
Tần Cảnh Chi nhìn điện thoại gọi tới, nào là bố, mẹ, bà, gọi như đánh bom, điện thoại cũng nóng giật lên cả rồi.
Tần Cảnh Chi thở dài, tên khốn Nhạc Thính Phong này, xuống tay cũng ác quá, con mẹ nó toàn chiêu độc.
Tần Cảnh Chi ngồi xe Nanny về khách sạn, nghĩ một hồi hắn liền gọi về cho bà nội.
Điện thoại rất nhanh liền có người bắt máy, Tần thái thái vừa mở miệng là như bắn pháo.
Tần Cảnh Chi thở dài: "Bà, muộn thế rồi sao bà còn chưa ngủ."
"Ngủ cái gì mà ngủ? Cháu nội hôn đàn ông, bà có thể ngủ được sao, bà chưa tức chết đã là tốt lắm rồi đấy."
"Là Nhạc Thính Phong chuốc say con, đúng lúc có fan nam muốn tới chụp ảnh với con, con mơ màng đồng ý, con thật không biết, từ nhỏ tới giờ con có lừa bà bao giơ đâu, con bình thường, con thích phụ nữ mà."
"Mày đừng nói gì nữa, về ngay đây cho bà, hồi đó đúng là bà không nên đồng ý để mày vào làng giải trí quỷ quái gì đó, nào là hút chích, rồi bán dâm, đồng tính, những vụ thế này gần đây bị tung ra còn ít sao?"
Tần Cảnh Chi bất lực vân vê trán: "Bà, con không phải đồng tính, hơn nữa, con cũng đang theo đuổi một người, nếu thuận lợi, tết năm nay con đưa về nhà cho bà xem được không."
"Bà không tin, mày rõ ràng là đang viện cớ."
"Là thật đấy, là nữ diễn viên đóng chung với con, rất xinh, để con sẽ chụp một tấm hình gửi lại cho bà nhé."
"Mày có nói như nào bà cũng không tin mày đâu........."
"Bà nội, co... con biết là bà muốn có chắt, vậy con tiền trảm hậu tấu bà có ưng không?"
"Thật à.............có thật không?"
"Con đang cố gắng mà."
"Vậy
mày nhanh lên, bà muốn bế chắt lắm rồi, ôi, bà khổ tâm về mày lắm........"
"Được, được, con biết rồi........."
............
Trời sáng, khoảng 8 giờ hơn, Nhạc Tính Phong ngủ không được thoải mái lắm, hình như anh bị sái cổ, mở mắt thấy Yến Thanh Ti đang nằm trên ngực anh, anh động động cái cổ đang mỏi nhừ, khóe miệng nhếch lên.
Khi Yến Thanh Ti ngủ say, cô chỉ là một cô gái đơn thuần, gầy gò nhỏ bé, môi khẽ chu lên, hai phiến môi hồng, nhìn chỉ muốn cắn một miếng.
Không, đây không phải điều quan trọng nhất, Nhạc Thính Phong thấy một mảnh áo dưới miệng Yến Thanh Ti, ướt sũng rồi.
Đệch, không ngờ em còn chảy nước miếng.
Nhạc Thính Phong bĩu môi, nụ cười trên gương mặt đầy vẻ chán ghét, anh vươn tay véo mặt Yến Thanh Ti: "Em thế này mà là nữ thần ấy hả? Ha ha... Nữ thần chảy nước miếng à?"
Nhạc Thính Phong vốn định để cô nằm xuống, nhưng đột nhiên có người tới gõ cửa.
"Thanh Ti....... Tôi vào nhé."
Nhạc Thính Phong lập tức nằm trở lại, ôm lấy Yến Thanh Ti, nghiêng mặt ra cửa, nhìn người ngoài đó lạnh lùng nói: "Cận thiên vương, hồi nhỏ không ai dạy anh không được tùy tiện xông vào phòng người khác à? Lỡ thấy gì không nên thấy thì làm thế nào? Tôi thì cũng chẳng ngại đâu nhưng vấn đề là sợ sức chịu đựng của anh kém thôi!"
Cận Tuyết Sơ nhìn Nhạc Thính Phong với ánh mắt kinh ngạc, anh bỏ công bỏ việc chạy tới Cảnh Thành, vốn muốn để Yến Thanh Ti bất ngờ, thật không ngờ..........
Nhạc Thính Phong nhếch mày: "Anh làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi thế này, có phải là nên nói một tiếng xin lỗi không?"