Mới sáng sớm Nhạc Thính Phong xuống nhà đã ngửi thấy mùi sườn rán thơm ngào ngạt, lúc anh còn đang không hiểu tại sao mẹ anh mới sáng sớm đã làm sườn rán, kết quả là lúc ăn sáng không cho anh ăn một miếng nào, ăn xong cũng chẳng hỏi anh có đến phim trường hay không, cứ thế sắp sườn vào hộp cơm rồi nhét cho anh, chỉ có ba chữ duy nhất---mang đi đi!
Được người khác chăm sóc chu đáo như thế này Yến Thanh Ti cảm nhận được một niềm hạnh phúc mà lâu lắm rồi cô chưa từng được hưởng, sản phẩm dưỡng da cô dùng lúc nãy cũng là do Nhạc phu nhân đưa cho, ăn cơm cũng của Nhạc phu nhân làm, nhưng bọn họ lại không hề tính toán so đo, Yến Thanh Ti cười cười, mở hộp sườn ra, bên cạnh còn có một hộp giữ ấm, bên trong là hai cái bánh bao chay và một bát cháo hoa.
Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh ăn chưa?”
Nhạc Thính Phong bĩu bĩu môi: “Dù là chưa ăn tôi cũng không dám ăn, mẹ tôi nói, không được phép tranh ăn với em…”
Yến Thanh Ti cười thành tiếng: “Là anh không thể tranh được với tôi mới đúng.”
Yến Thanh Ti ăn cơm lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy cô ăn rất ngon miệng, nhìn cô ăn thì luôn có cảm giác rất thèm ăn, thực ra cô ăn cơm không giống những tiểu thư con nhà giàu, không có mỹ cảm như bọn họ, nhưng Nhạc Thính Phong lại thấy lúc ăn cơm Yến Thanh Ti trông rất xinh xắn.
Chớp mắt một cái Yến Thanh Ti đã ăn hết hai cái bánh bao chay, gặm hết một phần ba chỗ sườn, uống hết sạch bát cháo.
Cô đứng dậy thoải mái xoa xoa cái bụng, cảm giác ăn no xong thật thích, Yến Thanh Ti cẩn thận đậy lại phần sườn chưa ăn hết.
Yến Thanh Ti rút hai tờ giấy ăn ra lau miệng: “Tôi không còn thời gian nữa đến lúc phải đi quay phim rồi, anh cũng mau đi làm đi.”
Nhạc Thính Phong ghét bỏ nói: “Giờ tôi phát hiện ra, em đúng là một kẻ ăn xong chùi mép là đi luôn.”
Câu này có hai nghĩa, Yến Thanh Ti ngẩn ra một lát, nhớ đến anh vẫn hay nói suốt ngày bị cô ngủ lỗ vốn.
Khoé môi cô cong lên: “Bởi vì tôi không trả nổi mà!”
Nhạc Thính Phong nghe hiểu ý của cô, trong lòng anh khẽ thở dài, cô vẫn không dám mở rộng lòng mình, thực ra những gì mà cô đã trải qua còn
khổ hơn ai hết, nhưng lại cứ cố giả vờ kiên cường hơn bất cứ ai.
Nhạc Thính Phong nói: “Yến Tùng Nam bị cảnh sát bắt rồi, vừa mới hơn một tiếng trước thôi!”
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Bị bắt, là bởi vì…anh…..đúng không?”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Tôi làm sao có thể khống chế được cảnh sát, chỉ là…trưởng phòng tài vụ của công ty ông ta, dùng tên thật tố cáo ông ta trốn thuế, tham ô công khoản, còn có…đút lót!”
Yến Thanh Ti nhếch môi, nụ cười rất xinh đẹp: “Tự gây nghiệt, không thể sống.”
“Tôi nghĩ hạng người tiểu nhân như ông ta, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, vì để tránh thoát tù tội nhất định ông ta sẽ nhảy lên cắn càn, chắc bây giờ ông ta rất hận em, không biết chừng bây giờ ông ta đang nghĩ rằng, việc ông ta bị bắt là do em đứng đằng sau thúc đẩy, có thể sẽ nói ra cái gì đó gây bất lợi với em, ví dụ…em bảo ông ta đi giết Diệp Linh Chi.”
Yến Thanh Ti cau mày nghĩ một lúc: “Tôi nghĩ tôi phải đi gặp một người.”
Nhạc Thính Phong nói: “Tôi sẽ đi cùng em.”
“Tôi tự…”
Nhạc Thính Phong giơ một ngón tay lên đặt lên đôi môi Yến Thanh Ti, không cho cô nói nữa, anh nói: “Em đừng cự tuyệt, có cự tuyệt cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không để cho em đi một mình, sau này những loại chuyện như thế này tôi sẽ không để em một mình gánh vác nữa đâu.
Tay Yến Thanh Ti run lên, cô lẩm bẩm: “Nhưng anh không nhất thiết phải…”
“Không có cái gì gọi là nhất thiết cả, chuyện đó em không cần phải suy nghĩ, đó là chuyện của tôi, em không quản được, cứ đóng phim cho thật tốt, đừng tuỳ tiện quyến rũ gã đàn ông nào khác là được, nếu không tôi sẽ giận đấy, cũng đừng có mượn cớ quay phim mà gần gũi với tên đàn ông nào khác…”
Yến Thanh Ti đập lên tay anh một cái, “Tôi còn chưa tính sổ với anh chuyện anh bảo người sửa hết những cảnh quay thân mật lại đâu đấy.”