Diệp Linh Chi đau tới nỗi run rẩy cả người, bà ta muốn bò dậy nhưng đầu gối và cánh tay đều đau đến nỗi không vựng dậy được.
Bà ta gào lên: "Con khốn kia, cút ra......."
Yến Thanh Ti chậc chậc, thở dài: "Tôi với dì khó khăn lắm mới gặp được nhau, cút sớm thế làm gì? Phải nói chuyện với nhau đã chứ, dì nói có phải không?"
"Cô làm rơi kính rồi kìa." Bỗng có một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói lạnh lùng, như thể có ai đó nhét một viên đá lạnh vào người, cô có thể cảm nhận được luồng khí lạnh ập tới trong phút chốc, nhưng không phải cảm giác mát lạnh, mà chỉ có cái lạnh buốt thôi! Cục đá đó như dán trên người cô, lạnh thấu xương.
Yến Thanh Ti thấy một đôi giày da thủ công tinh tế màu đen bước tới, cặp chân dài thẳng tắp, trong đầu Yến Thanh Ti chỉ nghĩ, cao, cao gầy, cuối cùng nhìn ngược ánh sáng, cô thấy được gương mặt người ấy, Yến Thanh Ti bất ngờ vô cùng.
Đây là chủ nhân của đôi mắt trong chiếc xe kia, người này rất trẻ và đẹp! Nhưng luôn khiến người ta cảm thấy một sự u ám sa đọa.
Sắc mặt gã tai tái, nhìn như bị bệnh, ngũ quan âm nhu, môi đỏ, hai má gầy yếu, đeo một chiếc kính không gọng, nhã nhặn, đẹp một cách tà ác, anh ta không cần trang điểm, chỉ cần đội một bộ tóc giả lên cũng có thể khiến người khác hiểu lầm đó là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Nhìn thấy người này, Yến Thanh Ti bỗng cảm thấy như có một mối nguy hiểm không tên ập tới, gã như một con thú lớn đang ẩn trốn trong bóng đêm rình rập cô, rất đáng sợ.
Bỗng có người ôm lấy vai Yến Thanh Ti, một giọng vang lên: "Anh Thiều Quang, nhiều năm rồi không gặp!"
Nghe thấy giọng Nhạc Thính Phong, trong phút chốc Yến Thanh Ti bỗng cảm thấy ấm áp đến lạ kì, sự nguy hiểm kia cũng dần lui bước.
Yến Thanh Ti nhẹ thở phào một hơi, thật ra....... đúng là cô ỷ lại vào Nhạc Thính Phong nhiều hơn cô tưởng thật.
Cánh môi phớt hồng của Diệp Thiều Quang thản nhiên nói: "Đúng là lâu lắm rồi không gặp, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được anh Nhạc ở đây."
Nhạc Thính Phong cười nói: "Đời người có nơi nào là không gặp được nhau đâu, chẳng
phải thế sao?"
Diệp Linh Chi đang bị bỏ mặc dưới đất kêu lên thảm thiết: "Thiều Quang, Thiều Quang...... Mau lên, bảo con khốn này đứng lên đi.... tay tôi...... sắp gãy rồi.........."
Nhạc Thính Phong vờ như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Diệp Linh Chi, anh dẫm một phát lên cổ tay bà ta, thản nhiên đáp: "Mấy năm nay anh Thiều Quang đây không ở Lạc Thành, đúng là bớt được bao chuyện hay ho."
Ánh mắt Diệp Thiều Quang quét qua Yến Thanh Ti: "Tôi tin là sau này sẽ dần dần có nhiều lên thôi."
"Nói cũng phải!"
Khóe miệng Diệp Thiều Quang khẽ nhếch lên, tựa như đang cười: "Cảm phiền cô Yến đây có thể dịch chân ra một chút được không?"
Yến Thanh Ti không nhúc nhích, cô cúi đầu nhìn Diệp Chi Linh đang toát hết mồ hôi vì đau đớn, lúc này mới tỏ ra kinh ngạc: "Xin lỗi, giẫm lên tay bà mất rồi, sao nãy tôi lại không thấy nhỉ, dì Diệp cũng chẳng chịu nói gì cả."
Diệp Linh Chi nghiến răng chửi thề: "Con khốn, sớm muộn gì tao cũng cho mày chết nhục chết nhã..."
"Dì Diệp, đừng dọa tôi như vậy, tôi sợ lắm."
Sắc mặt Nhạc Thính Phong trầm xuống: "Yến phu nhân, hình như bà có gì đó hiểu lầm người phụ nữ của tôi thì phải, nếu bà thật sự giết cô ấy, tôi sẽ không vui đâu."
"Nhạc thái tử, loại phụ nữ đê tiện tâm địa hiểm ác này cậu phải nhìn cho rõ, nó…nó kinh khủng lắm đấy........"
Yến Thanh Ti vuốt tóc, cười nói: "Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, có người lại thích người có tâm địa độc ác như tôi đấy, bà nói nói xem tôi phải làm sao bây giờ? Nhiều người thích tôi vậy lắm."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Không sai, tôi thích em như vậy đấy!"
Anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô: "Ngoan, bên ngoài nóng lắm, em phơi nắng đỏ hết cả mặt lên rồi, lên xe đợi tôi, rồi chúng ta cùng về."