“Lão già khốn nạn, lão già đê tiện, khi ấy mắt tôi đúng là mù mà, tôi... thật đúng là mù mắt mất rồi…..”
Đống tư liệu kia đã được điều tra rõ ràng, Yến Tùng Nam những năm gần đây đã từng có không ít phụ nữ, Thang Ngọc Dao chỉ là người gần đây nhất, hơn nữa khi Diệp Linh Chi mang thai Yến Minh Châu thì lão đã bắt đầu ngoại tình rồi, bao năm nay, người như lão chưa từng thiếu phụ nữ.
Bao nhiêu lần nói là đi công tác, nhưng thật ra hắn đều đem tình nhân của mình tới Áo Thành – thành phố cờ bạc.
Trong cuộc hôn nhân này, Diệp Linh Chi vẫn luôn tin lời Yến Thanh Ti nói, quả thật bà ta chỉ là một đứa ngu, khi ấy bà ta tốn bao nhiêu công sức để giành về tay mình, nhưng giờ tất cả chỉ là một đống shit!
Cố gắng duy trì cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm nay, nhưng tất cả cũng chỉ là một trò cười.
“Yến Tùng Nam muốn gặp chị.”
Diệp Linh Chi ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận khắc cốt ghi tâm, “Gặp, tất nhiên là phải gặp rồi, nhất định phải gặp chứ.”
…..
Nhạc Thính Phong uống nước, thấy Nhạc phu nhân đang bận cho cho đồ ăn vào hộp.
“Mẹ, ngày nào mẹ cũng nấu hết món này đến món nọ, hồi con còn nhỏ mẹ cũng có làm vậy đâu? Chắc không phải hồi còn trẻ mẹ hồ đồ, giờ mới cố quấn con với Yến Thanh Ti lại? Chứ thật ra cô ấy mới là bạn thân của mẹ chứ gì?”
Nhạc phu nhân liếc nhìn anh: “Đứa ngốc như con ăn gì mà chẳng được…. Nếu có thể nhét con lại vào bụng được thì mẹ cũng đã nhét lâu rồi.”
“Được rồi, cầm đi đi, mau đi đi, cháo này ăn nóng mới ngon, ăn nguội mất hết cả mùi vị.”
Nhạc Thính Phong thở dài, cầm đồ ăn sáng lên, công việc gần đây của anh là sáng nào cũng bị Nhạc phu nhân dựng cổ dậy….. đi đưa cơm!
Sáng nào Nhạc phu nhân cũng thay đổi món ăn, ngày nào cũng bảo anh mang bữa sáng cho Yến Thanh Ti.
Nhạc phu nhân ngày nào cũng dạy dỗ Nhạc thính Phong: “Mẹ vì con mà làm bao nhiêu chuyện lớn lao tới vậy, mà con chẳng có chút chí khí nào, con không thấy có lỗi với mẹ hả? Cả ngày chỉ biết giả vờ không vui vẻ, trong khi trong lòng con sớm đã vui như hoa nở rồi đúng không? Cuối cùng không cần ngày nào cũng phải kiếm cớ để gặp
nữa, mẹ cho con cái cớ tốt như vậy, con mà còn không nắm chắc thì thật đúng là chẳng có tí tiền đồ nào cả.”
Chút tâm tư đó của anh bị vạch trần, anh vội nói: “Vâng, con xin lỗi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ nhanh chóng tóm được cô ấy.”
Nhạc phu nhân khinh bỉ nhìn anh: “Ha ha…… Chỉ cần lần sau để mẹ thấy con được ngủ trên giường thôi là mẹ đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”
Nhạc Thính Phong không nói lời nào nữa, hai tai đỏ bừng xách cơm rời khỏi nhà.
Hôm nay là ngày cuối cùng quay Trấn Hồn Khúc, nhiệm vụ quay phim không có gì nặng nhọc, Yến Thanh Ti chỉ có hai cảnh buổi sáng và chiều, đợi chiều quay xong cảnh cuối là có thể đóng máy và bộ phim này cũng xem như là đã kết thúc.
Hôm nay Yến Thanh Ti dậy từ rất sớm, vì gần đây cô ăn ngủ rất tốt nên khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhạc Thính Phong nhìn cô ăn sáng, hỏi: “Mẹ tôi nói, tối nay em quay xong thì nghỉ ngơi cho tốt, mai mẹ sẽ đưa em đi chăm sóc da toàn thân, chậc, phụ nữ các em ở bên nhau có phải có rất nhiều chủ đề chung để nói không?”
“Phải, dù sao khi phụ nữ nói mấy chuyện như hàng tháng có ‘thân thích’ đến thăm anh cũng không hiểu được.”
Nhạc Thính Phong rút một tờ giấy ăn ra, thành thạo lau đi chút nước canh còn dính lại trên khoé miệng cô.
Lúc chị Mạch vào thấy cảnh này liền cảm thấy Thanh Ti nhà cô thật quá giỏi, có thể khiến tên thổ phỉ này trở nên dịu dàng như vậy, ngoài cô ra chắc chẳng có ai nữa rồi.
Chị Mạch cười ha hả: “Nhạc tổng, anh.... lại đến tặng ấm áp đấy à?”
Nhạc Thính Phong hoàn toàn chẳng thấy ngượng ngùng gì,. anh ném giấy vào thùng rác: “Phải, là một ông chủ tốt thì phải như vậy thôi, lúc nào cũng phải quan tâm tới nhân viên của mình chứ.”
Chị Mạch với Tiểu Từ cùng trợn mắt một cái: Vậy anh cho chúng tôi chút ấm áp xem! Đúng là cái xã hội xấu xa chỉ biết coi trọng nhan sắc!