Nhạc Thính Phong còn lâu mới tốt bụng đến độ tạo cơ hội cho Hạ Lan Phương Niên tiếp cận Yến Thanh Ti, nếu như cơ hội đó có thể khiến cho Hạ Lan Phương Niên từ bỏ ý định của mình thì anh còn lâu mới bỏ qua.
Ba người ngồi trên giường, nghiêm túc chơi bài.
Ván thứ nhất chưa bắt đầu được bao lâu, chẳng có gì bất ngờ gì khi Nhạc Thính Phong thắng, người thua thê thảm nhất là Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong xoa xoa hai tay, cười ha hả, “Tôi đã thắng rồi, vậy sẽ tôi sẽ không khách khí đâu.”
Yến Thanh Ti lườm anh một cái.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Anh vẫn rất muốn hỏi em một câu, năm đó em ngủ với anh xong, trong ba năm tiếp theo em có bao giờ nhớ đến anh không?”
“Không” Yến Thanh Ti trả lời rất dứt khoát.
Nhạc Thính Phong nghiến răng, sao cảm giác như đang tự rước nhục vào thân, “Chẳng lẽ một lần cũng không?”
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ một lát, gật đầu: “Có một lần”
Nhạc Thính Phong lập tức hỏi lại: “Nhớ cái gì?”
Yến Thanh Ti xoa cằm, nói: “Lúc đó nghĩ là, nếu sớm biết cuối cùng sẽ lên giường với anh, tôi nên xuống tay sớm một chút mới phải, nói không chừng ba năm trước ngủ với anh thêm được vài lần nữa, chắc có thể chọc cho Yến Như Kha tức chết không chừng.”
Nhạc Thính Phong tức đến nghiến răng, khoé môi của Hạ Lan Phương Niên khẽ giật giật.
Nhạc Thính Phong bình tĩnh lại cười nói: “Đúng, quá đúng ấy chứ…em nên hành động sớm hơn mới phải, em nói xem nếu biết thế anh đã dụ dỗ em xuống tay với anh sớm hơn mới phải, chậc, thật đáng tiếc.”
Khoé môi Yến Thanh Ti cứng đờ, được rồi, công phu mặt dày vô sỉ của Nhạc Thính Phong đã luyện đến mức vô địch không ai bằng.
Hạ Lan Phương Niên không nói một câu nào, anh ta im lặng đến kì lạ.
Ván thứ hai, Nhạc Thính Phong lại thắng tiếp, Yến Thanh Ti lại tiếp tục thua trên mặt anh là nụ cười đắc ý, nhắc đến chuyện ăn chơi
đúng không ai qua mặt được anh ta.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Ngại quá, tôi lại thắng nữa rồi.”
Yến Thanh Ti bĩu môi quăng bài xuống: “Hỏi đi.”
Nhạc Thính Phong chống cằm hỏi: “Em thấy năng lực của anh thế nào?”
“Trên phương diện nào?”
Nhạc Thính Phong vỗ bồm bộp xuống giường: “Đương nhiên là ở trên giường rồi, em còn nói với mẹ anh em bị sảy mất một đứa con của anh còn gì,
chuyện này mà còn để anh nói ra à, ngại quá đi mất!”
Khoé môi Yến Thanh Ti giật giật: "Nhất định phải nói à?”
“Nói chứ, Hạ Lan cũng không phải người ngoài, mọi người cùng đi sâu thảo luận một chút, có chỗ nào còn chưa hài lòng, tôi tranh thủ cải tiến, đảm bảo khiến em càng ngày càng thoải mái.”
Mặt Hạ Lan Phương Niên trắng bệch, Nhạc Thính Phong cố ý hỏi những chuyện riêng tư thân mật, mục đích rất đơn giản, đúng là trò tâm lý trẻ con, tôi biết thừa anh thích bạn gái tôi, cho nên mới cố ý thể hiện sự thân mật giữa tôi và cô ấy trước mặt anh.
Chính là vì để kích thích anh, để kích thích anh đấy, kích thích chết anh thì thôi.
Biện pháp này của anh ta quả thực rất low, nhưng…lại rất có hiệu quả.
Có đôi khi, biện pháp càng đơn giản lại càng hiệu quả, lực sát thương lại càng mạnh.
Hạ Lan Phương Niên nghĩ đến tối cái hôm mà Nhạc Thính Phong nói: Tôi đã lên giường với cô ấy từ ba năm trước rồi, cậu nói xem, nếu tính như thế, rốt cuộc ai mới là người cướp bạn gái của ai?
Trong lòng Hạ Lan Phương Niên thực sự rất đau đớn, cô gái mà anh trân trọng cất giấu trong lòng bấy lâu nay lại đang bị người ta dần dần cướp mất, cảm giác đau đớn đó, anh không biết phải nói thế nào nữa.
Yến Thanh Ti vẫn rất bình tĩnh nheo mắt đánh giá Nhạc Thính Phong, ngón tay cô nhẹ nhàng gõ lên một lá át bích 2, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy…ừm.. anh ấy à, cũng… chấm điểm cho anh vậy…”
Nhạc Thính Phong nghe thấy câu đó, trong lòng liền biết không ổn, lại ngó thấy ngón tay nhỏ nhắn của cô gõ lên số hai, cả người run lên.
Anh vộ gom lại đống bài: “Được rồi, qua… câu này coi như xong, tiếp nào, ván thứ ba.”