Vào cái giây phút đó, ngoại trừ giọng nói của Nhạc Thính Phong ra cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác ở xung quanh nữa.
Trong mắt cô giờ toàn bộ đều là hình dáng càng ngày càng rõ ràng của Nhạc Thính Phong.
Yến Thanh Ti dường như biến thành một khúc gỗ, rất lâu sau đó cô mới hỏi: “Bao gồm cả tập đoàn Nhạc Thị?”
“Gồm cả nó!”
Nhạc Thính Phong nhếch môi: “Em là người phụ nữ của anh, anh muốn đối xử tốt với em, muốn chiều chuộng em, chính là như thế … quan trọng là, anh yêu em mất rồi.”
Nhạc Thính Phong tự cười giễu bản thân: “Lúc đó khi em bảo tôi tốt nhất nên cầu nguyện với thượng đế rằng đừng có để anh yêu phải em… nhưng rõ ràng là thượng đế không che chở cho anh, em nói xem, giờ làm thế nào?”
Tim Yến Thanh Ti đập như trống dồn, thổ lộ, cuối cùng cô cũng đợi được ngày Nhạc Thính Phong thổ lộ với cô.
Cô rốt cuộc cũng khiến cho người đàn ông ngông cuống này yêu phải cô.
Lúc đầu cô hận anh như thé, tức giận như thế, cô đã thề không dưới một lần: Nhạc Thính Phong, bà nhất định sẽ khiến anh yêu tôi, đến lúc đó tôi sẽ chỉnh chết anh.
Nhưng lúc này…sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Nhạc Thính Phong bây giờ đã thay đổi rất nhiều, chính mắt cô nhìn thấy anh thay đổi từng chút từng chút một.
Đoạn đường mà cô đi qua có thể thuận lợi đến thế ít nhiều cũng là nhờ anh.
Hôm nay, cô có thể còn sống cũng là nhờ anh!
Lời thề son sắt cô hạ lúc ban đầu, giờ cô không biết mình còn có thể thực hiện được không nữa.
Một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ coi anh là người đàn ông của tôi.”
Yến Thanh Ti chưa từng coi Nhạc Thính Phong là người đàn ông của mình hay phải nói chính xác hơn cô chưa bao giờ để ai bước vào cuộc sống của mình.
Cô không biết tương lai mình sẽ đi về đâu, cô cũng không biết mình sẽ còn phải bước đi trong bóng tối bao lâu nữa, cô không muốn dính líu vào bất kì thứ tình cảm gì, cũng không muốn làm phiền luỵ bất kì ai.
Yến Thanh Ti tự nói với chính bản thân mình, cô chỉ
có thể là một người cô độc bước đi trong bóng đêm mà thôi.
Nhạc Thính Phong không hề kì quái trước câu nói này của Yến Thanh Ti, cũng không kinh ngạc, lúc anh dự định thổ lộ với Yến Thanh Ti thì đã nghĩ đến chuyện cô sẽ nói như thế với anh.
Anh hỏi: “Em có thích Cận Tuyết Sơ không?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không thích.”
Nhạc Thính Phong lại hỏi: “Tần Cảnh Chi thì sao?”
Yến Thanh Ti cũng lắc đầu: “Không thích.”
“Còn Hạ Lan Phương Niên thì sao…?”
Hai người đằng trước Yến Thanh Ti không ngần ngại lắc đầu, nhưng đến lần này, cô lại chần chừ một giây: “…Không thích.”
Nhạc Thính Phong trầm mặt xuống: "Sao lần này lại do dự?"
“Đầu tiên cũng có chút rung động, tôi không biết đó có phải là thích không nữa, sau này, chút hảo cảm đó cũng biến mất, đến bây giờ thì hết rồi, hơn nữa, tôi có thể phát triển tình cảm với bất kì một ai nhưng không thể là anh ta.”
Nếu như bọn họ vẫn ở bên nhau như lúc đầu, Yến Thanh Ti nghĩ, có lẽ cô sẽ thích Hạ Lan Phương Niên thật, nhưng… cuộc đời này đâu ra mà nhiều ‘nếu như’ đến thế, đã rời xa nhau thì còn có gì để nói nữa.
Hơn nữa, giờ nhìn vào gia đình của Hạ Lan Phương Niên, đúng là không có gì đáng để đánh giá, giống như Nhạc phu nhân đã nói ấy, ai gả vào cái nhà đó đúng là đen đủ đường.
Câu trả lời này khiến Nhạc Thính Phong cực kì hài lòng anh nói: “Không sao…dù gì ngoài anh ra, em cũng chẳng thể có người đàn ông nào khác, kể cả em có không coi anh là người đàn ông của em, anh cũng có cả đời để quấn lấy, cùng lắm thì quấn lấy em đến lúc chết thì thôi.”
Nhạc Thính Phong mặc dù có thỏa hiệp với Yến Thanh Ti một số chuyện, nhưng mà anh cũng có điểm mấu chốt của riêng mình, đó chính là Yến Thanh Ti phải thuộc quyền sở hữu của anh.