Yến Thanh Ti véo một phát lên tay Nhạc Thính Phong, “Bỏ tay ra, tôi muốn đi ngủ, buồn ngủ chết đi được, sau này muốn chơi cái kiểu này nữa làm ơn chọn buổi sáng.
Nhạc Thính Phong cười xấu xa: “Buổi tối mới có không khí chứ, những chuyện kiểu này không thích hợp làm ban ngày.”
Yến Thanh Ti lườm anh một cái, những chuyện kiểu này, chuyện kiểu này là chuyện gì? Đúng là bụng dạ hẹp hòi, chỉ sợ người ta không biết hay sao ấy.
Yến Thanh Ti đẩy tay anh ra: “Ngủ một mình đi, đừng có chui vào đây, chật lắm.”
Nói rồi nằm luôn xuống giường, đắp chăn quay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến ai.
Nhạc Thính Phong phấn khởi vô cùng, không hề buồn ngủ một tẹo nào, bây giờ bảo anh không ngủ hai ngày cũng không vấn đề gì, hưng phấn như kiểu cắn thuốc ấy.
Nhạc Thính Phong đến bên cạnh Hạ Lan Phương Niên, đấm đấm anh ta: “Đi vệ sinh không?”
Hạ Lan Phương Niên: “Không đi.”
“Sao có thể không đi được, cả đêm không đi, cẩn thận nhịn thành bệnh ra đấy, đi đi…” Nhạc Thính Phong cưỡng ép lôi Hạ Lan Phương Niên ra ngoài.
Đi ra ngoài hành lang Hạ Lan Phương Niên hất tay Nhạc Thính Phong ra: “Tôi không đi đâu, muốn đi cậu tự đi đi.”
Nhạc Thính Phong thả tay ra, đứng dựa vào tường, dáng vẻ đầy lưu manh, giở giọng vô lại: “Tôi cũng không muốn đi.”
Nghĩ anh ra ngoài để đi toilet thật đấy à? Anh chẳng phải đám nữ sinh trong trường học, đi vệ sinh thôi mà cũng phải rủ rê đi cùng.
Hạ Lan Phương Niên ….
Anh ta thở hắt ra: “Cậu bị thần kinh à? Không muốn đi còn kéo tôi ra đây làm gì?”
Nhạc Thính Phong sờ sờ túi quần không có bao thuốc lá nào, anh nói: “Nói chuyện nhân sinh.”
Hạ Lan Phương Niên....
Anh đúng là sắp bị Nhạc Thính Phong làm cho tức chết, anh nói: “Nếu bây giờ cậu là nữ thì tôi nghĩ tôi sẽ đồng ý nói chuyện thuê phòng với cậu đấy.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc nói: “Ái chà, được phết nhỉ, cũng học được cách ăn nói kiểu này rồi đấy, nào nào nói hai câu nữa tôi nghe thử xem cậu mặt người dạ thú đến đâu?”
Hạ Lan Phương Niên đấm cho Nhạc Thính Phong một quyền khá mạnh: “Muộn thế này rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Nhạc Thính Phong đẩy tay anh ta ra: “Tôi
không ngủ được.”
“Cho nên tôi cũng phải theo cậu ra đây?”
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong kiểu đương nhiên là thế, “Cái này là đương nhiên rồi, chẳng lẽ tôi lại để cậu ngủ cùng một phòng với Yến Thanh Ti à? Cậu đừng có tưởng bở!”
Hạ Lan Phương Niên ôm trán, đau thật, đầu đau thật đấy!
Anh chỉ chỉ vào Nhạc Thính Phong, rồi lại thả tay xuống, “Nhạc Thính Phong, cậu…cậu còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa được không?”
“Nhạc Thính Phong gật đầu: “Có thể, cậu muốn nhìn thấy mức độ nào?”
“Tôi không nói vớ vẩn với cậu nữa, cậu không cho tôi vào ngủ, thì tôi ngồi đây ngủ cũng được.” Hạ Lan Phương Niên đi đến băng ghế dài cuối hành lang ngồi xuống, chuẩn bị ở đây cho đến sáng.
Nhạc Thính Phong đắc ý lê dép loẹt quét đến bên cạnh Hạ Lan Phương Niên, “Ồ, cậu không hỏi chúng tôi đi làm cái gì à?’
Hạ Lan Phương Niên nhắm mắt: “Cám ơn, không muốn biết.” Dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt cằm, nói: “Chúng tôi đi yêu đương lén lút đấy, cậu xem cậu đấy, nhất định phải ở đây làm cái gì, nếu như cậu không ở, chúng tôi đâu cần thiết phải đi ra ngoài? Cậu xem cậu đã làm chuyện xấu xa đến mức nào kìa.”
Hạ Lan Phương Niên vẫn không mở mắt, lồng ngực nặng nề hít thở mấy cái.
Anh ta mở mắt nghiến răng trèo trẹo nói: “Nhạc Thính Phong sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu lại đáng ghét thế nhỉ, cậu nói thử xem lòng dạ cậu đen tối đến mức nào, cố ý kích thích tôi vui lắm à?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đương nhiên là vui rồi, tôi phải nói cho cậu biết tôi đang vui chứ, sau đó khiến cậu đau khổ! Ngay từ khi tôi ở trong bụng mẹ, mẹ tôi đã nói tôi lòng dạ đen tối rồi, cái này còn cần cậu nói à?”