Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Giờ em chịu nhận mình là người phụ nữ của anh rồi à? Diệp Thiều Quang nói thế nào?
Yến Thanh Ti thành thật trả lời: “Hỏi em và Yến Tùng Nam đã nói những gì?”
“Vậy em đã nói gì với anh ta?”
Tiểu Từ và Quý Miên Miên đều có mặt ở đây, có vài lời Yến Thanh Ti không tiện nói thẳng đành bảo với anh: “Những gì anh có thể nghĩ đến được.”
Nhạc Thính Phong cau mày nói: “Diệp Thiều Quang sẽ không để em được như mong muốn đâu, bây giờ anh sẽ chuẩn bị về nước, anh đã thông báo với Khúc Kính rồi, trong khoảng thời gian trước khi anh về nước, nếu em có bất cứ chuyện gì cứ đi tìm cậu ta, anh sẽ cho em cách liên lạc với cậu ta, nhớ cho kĩ có việc xảy ra đừng có tự mình nhúng tay vào.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừ, biết rồi.”
“Em đừng về bên kia sống một mình nữa, anh và cả mẹ anh đều nói rồi, tối em cứ về nhà anh ở với mẹ trước đi.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả, nghe lời, đừng để lúc anh về lại phải xử lý em! Còn nữa anh đã điều tra cô trợ lý Quý Miên Miên bên cạnh em rồi, gia cảnh sạch sẽ, võ vẽ cũng không tồi, bảo cô ta theo sát em, nửa bước không rời.”
Trong lòng Yến Thanh Ti ấm áp, cô ấn nút mở cửa kính xe, tấm thuỷ tinh từ từ hạ xuống, cô đưa tay ra ngoài cửa sổ đón gió, gió lướt qua những kẽ ngón tay, dường như chỉ cần nắm tay lại có thể tóm chặt lấy, cảm giác này thật là thoải mái.
Yến Thanh Ti hỏi: “Diệp Thiều Quang sẽ thật sự xuống tay với em à?”
Nhạc Thính Phong trả lời không chút do dự: “Sẽ, anh hiểu rõ kẻ này hơn em nhiều, em cảm thấy em là một ngưởi xấu xa, nhưng so với thằng điên đó em còn không xấu bằng một phần một trăm của hắn đâu, đừng nghĩ anh đang đùa, nghe lời anh, đừng bao giờ sơ ý.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được rồi, em biết rồi.”
Nhạc Thính Phong ở đầu dây bên kia đột nhiên mắng một câu: “Mẹ nó chứ, cái thằng đê tiện đó dám động vào một sợi tóc của em, ông về xé xác hắn ra.”
Yến Thanh Ti cong môi, hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Nhạc Thính Phong: “Đang nhớ em!”
Nụ cười trên gương mặt Yến Thanh
Ti càng thêm rực rỡ: “Nhớ em làm cái gì?”
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: “Nhớ em, nếu bây giờ anh vẫn đang ở Lạc Thành thì đã bò lên giường em rồi, đâu cần phải một thân một mình ở nước ngoài đối mặt với một đám các ông già.”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên nhìn những toà cao ốc ngoài cửa: “Vậy bao giờ anh về nước?’
Ồ, thế này là em đang nhớ anh đó hả?” giọng nói của Nhạc Thính Phong tràn đầy hân hoan.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng rồi, muốn anh trở về bò lên giường đấy!”
Nhạc Thính Phong ngây ngô cười hai tiếng: “Đợi cái hợp đồng này đàm phán thành công, anh về ngay.”
Cúp điện thoại rồi, Nhạc Thính Phong cầm điện thoại lên hôn chụt một cái.
Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng cũng có thể coi là thành công rồi, anh thật muốn lập tức bay về trèo lên giường cô.
Giang Lai đợi Nhạc Thính Phong nói chuyện xong, mới cẩn thận bước đến: “Sếp, Nhạc tiên sinh muốn gặp anh.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi khinh bỉ nói: “Ông ta bị thần kinh à, ông ta tưởng rằng ông ta là cha tôi thì muốn gặp tôi là tôi phải thấy ông ta đấy à, không gặp, đặt vé máy bay cho tôi, hôm nay làm cho xong cái hợp đồng này đi, ngày mai chúng ta về nước.”
Sắc mặt của Giang Lai trở nên khó coi: “Cái này…có lẽ không được hay lắm đâu ạ.”
“Cái gì mà không hay?”
“Nhạc tiên sinh…ông ấy, đã đến rồi ạ.”
……
Quý Miên Miên ngồi trong xe phùng má hỏi: “Chị… bạn trai chị à?”
Bạn trai?
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ừm, bạn trai chị đấy.”
Quý Miên Miên đau lòng muốn khóc, nữ thần có bạn trai rồi, đau lòng quá, làm sao đây?
Tiểu Từ ngồi đằng trước nói: “Đó cũng là ông chủ của chúng ta đấy, sau này em gặp rồi sẽ biết, đẹp trai cực kì.”
Quý Miên Miên lại rên lên một tiếng nữa.
Lần đầu tiên Yến Thanh Ti đối mặt với hai chữ ‘bạn trai’, cô phát hiện ra kì thực lúc nói ra rồi cô cũng chẳng thấy bài xích nó.