Nhạc phu nhân tâm địa tốt, tính khí cũng tốt, bà không bao giờ có ý xấu với ai, nhưng cả đời này người mà bà ghét nhất chắc chỉ có cha ruột của Nhạc Thính Phong.
Ân oán năm xưa giữa hai người, đã sớm không thể nói rõ bằng một hai câu nói rồi.
Nhạc Thính Phong cong môi, anh đưa tay ôm Nhạc phu nhân: “Con cũng nói thế với ông ta! Không chết thì đừng hòng quay về.”
Trước khi Nhạc Thính Phong về nước, cha anh đến tìm anh, hy vọng anh sau khi về nước có thể làm công tác tư tưởng cho Nhạc phu nhân đồng ý cho ông ta quay về nước.
Lý do của ông Nhạc là ông ta tuổi tác cũng đã cao, ở nước ngoài tốt đến mấy cũng không bằng quê hương, ông ta hy vọng có thể quay về nước, lá rụng về cội.
Lúc ấy Nhạc Thính Phong vừa mới nghe xong đã hung ác cười nhạo ông ta: Lời đã nói như nước hắt ra ngoài, nếu ông có thể nôn được bữa tối của hôm trước ra ăn lại lần nữa được thì hẵng nói về hay không về.
Nhạc phu nhân lại cầm điện thoại lên, nói: “Ngoại trừ việc ông ta là cha ruột của con ra, ông ta chẳng có quan hệ gì với mẹ hết, mẹ ở lại nhà họ Nhạc chỉ vì một lí do mà thôi, chính là phải giành lấy khối tài sản vốn phải thuộc về con trai mẹ, tuy có đôi lúc mẹ không thông minh, nhưng có những chuyện mẹ tuyệt đối không bao giờ thoả hiệp.”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Nhạc phu nhân: “Con biết rồi, mẹ yên tâm có con ở đây mà.”
Nhạc phu nhân giơ tay cấu Nhạc Thính Phong một cái: “Có con không đảm bảo nha, mau mau cưới Thanh Ti về đây, có con bé mẹ mới yên tâm được.”
Nhạc phu nhân thực sự cực kì tin tưởng vào sức chiến đấu của Yến Thanh Ti.
Vào lúc bà khổ sở mất mặt nhất, Yến Thanh Ti chìa tay ra giúp bà.
Điều này khiến Nhạc phu nhân luôn cảm thấy Yến Thanh Ti giống như một nữ siêu nhân, không gì là không làm được.
Nhạc Thính Phong gật đầu liên tục: “Được, được, được…nhanh thôi, con biết rồi.”
Nhạc phu nhân vẻ mặt lanh lùng nói: “Nếu như Nhạc Bằng Trình đã muốn quay về, vậy ông ta cũng không phải là tuỳ tiện nói đùa, ông ta chỉ muốn thử xem thái độ của con ra sao, hừ, mẹ đoán chắc, ông ta vẫn sẽ quay về.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Con biết, cho nên con phải nhắc mẹ một câu trước.”
“Mẹ thấy không
phải ông ta muốn trở về, mà là con đàn bà đê tiện kia muốn về để tranh giành quyền thừa kế mới đúng.”
Trong mắt Nhạc Thính Phong loé lên sự lạnh lẽo: “Hừ…giờ muốn quay về để tranh à, vậy cũng phải xem xem có còn cái mạng để mà tranh không. Tuần trước con đã điều Vũ Phóng về rồi, cậu ta sẽ đến Mĩ để tiếp nhận sự vụ bên đó, bọn họ đừng nói đến về nước để tranh giành, ngay cả tài sản ở nước ngoài con cũng sẽ không để lại cho bọn họ một đồng nào, tất cả tài sản của nhà họ Nhạc đều là của con, còn có cả cháu nội của mẹ nữa, bất kì ai cũng đừng mơ được đến một đồng nào.”
Cuối cùng Nhạc phu nhân cũng nở một nụ cười: “Nói đúng lắm, đều là của cháu nội mẹ hết.”
“Không có con à?”
“Con chỉ bảo quản hộ cháu của mẹ thôi.”
Nhạc Thính Phong…
……
Yến Thanh Ti ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ mới đến được Hải Thành, xuống máy bay liền lên xe của đoàn làm phim đến đón.
Bối cảnh của bộ phim lần này là thời kì dân quốc, nên Hải Thành được chọn làm địa điểm quay phim.
Phồn hoa cẩm tú của Thập Lý Dương Trường, chắc chỉ có ở nơi này mới có thể tái hiện lại được khung cảnh đó.
Buổi chiều, sau nghi thức khai máy, toàn bộ đoàn làm phim chính thức bắt đầu quay cảnh đầu tiên.
Tuy rằng Yến Thanh Ti là nữ chính của bộ phim nhưng trong một bộ phim nội dung chủ yếu là về đàn ông thế này, đất diễn của cô cũng không nhiều.
Cho nên khi không có cảnh quay, Yến Thanh Ti liền ngồi bên cạnh quan sát học tập người ta quay phim.
Không thể không nói, đạo diễn Quách là một đạo diễn rất biết chỉ dẫn cho diễn viên, kể cả là những diễn viên không được xuất chúng cho lắm, đều có thể phát huy vượt mức bình thường.
Còn về phần kĩ năng diễn xuất của nam chính bộ phim - Tống Thanh Ngạn, Yến Thanh Ti chỉ có thể dùng một câu ‘vui mắt vui tai’ đến để hình dung, thực sự anh ta rất giỏi.
Yến Thanh Ti nghĩ trong số những nam diễn viên chắc chỉ có mình Tần Cảnh Chi mới có thể giỏi hơn anh ta.