“Đến đây ném tôi một cái đi, ném xong rồi, sau này đừng có tính toán chi li như đám đàn bà con gái thế nữa.”
Diệp Thiều Quang cau mày.
Quý Miên Miên thấy anh ta không hiểu, khom lưng chui qua cánh tay anh ta, tóm lấy hai tay anh ta, đặt lên người mình, “Tôi nói này, anh có phải đàn ông không đấy, tôi bảo anh ném anh lại không ném à?”
Diệp Thiều Quang mặt đen sì sì, anh ta đã gặp rất nhiều dạng người, nhiều loại người, kiểu gì cũng có, nhưng giống như thế này, không ra chiêu theo bất kì kiểu nào, đơn giản thô bạo khiến người ta khó có thể chịu đựng được đúng thật là lần đầu tiên.
Thân hình của Diệp Thiều Quang bị Quý Miên Miên ngăn lại phải lùi về phía sau hai ba bước, anh ta phân nộ quát: “Cút ngay!”
Quý Miên Miên lập tức ngẩng đầu: “Hừ, đây là anh bảo tôi cút đi đấy nhé, là tự anh không muốn ném, vậy thì đừng có trách tôi, tôi đã cho anh cơ hội rồi, anh không cần thì cũng không trách móc gì được tôi đâu.”
Quý Miên Miên quay người chạy đi, nhưng chạy được hai bước lại vòng trở về, một tay túm lấy cổ áo Diệp Thiều Quang nhấc lên, dí sát mặt vào anh ta uy hiếp nói: “Còn nũa…không cho phép anh động chạm đến nữ thần của tôi, nếu không của đấm của tôi không tha cho anh đâu.”
Quý Miên Miên thuận tiện liếc nhìn biển số xe của anh ta, quẳng lại anh ta ở đó chạy mất.
Quý Miên Miên lên xe, nhanh chóng khởi động xe phóng đi.
Gương mặt tái nhợt của Diệp Thiều Quang hiện lên một nụ cười âm trầm.
Lần đầu tiên anh ta gặp được một thứ không biết trời cao đất dày là gì như thế này.
lên xe rồi, một lúc lâu sau, Yến Thanh Ti mới sực tỉnh: “Miên Miên em…”
Quý Miên Miên nói: “Chị, em đã nói chuyện với anh ta xong rồi, sau này…không cho phép anh ta đến tìm phiền phức nữa, cái gã đó, chẳng có chút đàn ông nào cả, nếu như là em trước kia, ngứa mắt ai, đánh cho một trận là xong, lấy đâu ra lắm chuyện rách việc thế kia.”
Yến Thanh Ti than thở một câu: “Chị đoán chừng, chuyện này sợ rằng vẫn còn chưa xong đâu.”
“Á?”
……
Về đến khách sạn, Yến Thanh Ti cũng chẳng coi để tâm đến chuyện tối nay nữa, dù sao thì giữa cô và Diệp Thiều Quang tuyệt đối không thể trở thành bạn bè được, lần này anh ta đến đây, chính là vì đến để khiêu khích, lẽ nào cô còn phải chịu
đựng à?
Yến Thanh Ti nhớ đến Diệp Thiều Quang vì muốn che dấu chân tướng thực sự đằng sau cái chết của mẹ cô, mà giết chết Yến Tùng Nam! Trong lòng cô lại dậy lên nỗi hận không nói được thành lời…
Trước khi đi ngủ, Yến Thanh Ti nghe điện thoại, là Nhạc Thính Phong gọi cho cô.
Yến Thanh Ti đang đắp mặt nạ mà Nhạc phu nhân mua cho, nghe giọng của Nhạc Thính Phong, tâm trạng của cô dần dần yên tĩnh lại.
“Đợi mấy hôm nữa, anh sẽ đến Hải Thành công tác, chính là đi thăm em đấy, em trước nhịn hai ngày đã, đừng nhớ anh quá.”
Yến Thanh Ti cong môi, nói: “Hôm nay tôi mới phát hiện ra, thực ra thì … anh cũng không tệ lắm.”
Nhạc Thính Phong cho rằng tai mình có vấn đề nên nghe nhầm: “Cái gì cơ?”
Yến Thanh Ti kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Tôi nói là…có lẽ, anh cũng tốt lắm.”
Nhạc Thính Phong ngồi bật dậy: “Ha ha…ông đây vốn dĩ rất tốt, từ trước đến nay vẫn rất tốt, tuy rằng đến bây giờ em mới nhìn được ra, nhưng giờ vẫn không coi là muộn, xem ra anh đi mách mẹ có chút hiệu quả nhỉ?”
“Anh mách với ai? Mách cái gì?”
“Đương nhiên là mách mẹ vợ anh rồi, mách tội em đấy.”
Yến Thanh Ti nhất thời không biết nói gì cho phải: “Anh…đi thăm mẹ tôi à?”
“Chứ còn gì nữa, em không có ở đây, đương nhiên anh phải đi thăm mẹ rồi.”
Tâm tình của Yến Thanh Ti từ từ tốt lên, Nhạc Thính Phong là một người thô thiển nhưng lại rất tinh tế, nhìn vào thì thấy vô sỉ lại không biết xấu hổ, nhưng mà…làm việc gì cũng rất tỉ mỉ, sự bài xích của Yến Thanh Ti đối với Nhạc Thính Phong đã càng ngày càng ít, dường như không tìm thấy được nữa.
Yến Thanh Ti không biết cô đã nói chuyện với Nhạc Thính Phong bao lâu, cứ nói mãi rồi ngủ lúc nào không hay, trong tay vẫn đang cầm di động.
Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô từ đầu dây bên kia, nụ cười trên gương mặt cũng dần dần trở nên ấm áp dịu dàng.