Nhạc Thính Phong chưa bao giờ nhắc đến cha mình trước mặt Yến Thanh Ti, trong nhà họ Nhạc chỉ có anh và Nhạc phu nhân, tình cảm của hai mẹ con rất tốt, cái thứ gọi là tình cảm cha con, dường như chưa bao giờ tồn tại.
Nếu như không biết chính xác Nhạc Bằng Trình vẫn còn sống thì Yến Thanh Ti cứ nghĩ cha của Nhạc Thính Phong đã chết rồi.
Yến Thanh Ti nghe Nhạc Bằng Trình nói như vậy cũng không tức giận, những lời này đối với cô mà nói hoàn toàn không có tính công kích gì cả, toàn là gió thoảng bên tai mà thôi.
Trong đầu Yến Thanh Ti đang phân tích tình huống, cô lạnh nhạt liếc qua người phụ nữ đang ngồi bên cạnh ông ta.
Vừa nãy Yến Thanh Ti không nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại mới phát hiện ra, người phụ nữ này giữ gìn chăm sóc bản thân mình rất tốt, tuổi tác chắc cũng không kém Nhạc phu nhân là mấy, khí chất rất thanh cao, ý nhị mười phần, đường nét mặt mày vô cùng tinh xảo, cả người toả ra sự thanh khiết, có đôi chút xuất trần thoát tục.
Không khó để tưởng tượng, lúc còn trẻ bà ta nhất định là một vị mỹ nhân khí chất xuất chúng.
Phụ nữ đến tầm tuổi này rôi, những thứ thể hiện ra bên ngoài không chỉ là dung mạo, bà ta không nhìn Yến Thanh Ti, tay cầm tách café chậm rãi thưởng thức.
Sống lưng thẳng tắp, chiếc cổ tinh tế mềm mại, làn da rất trắng, ngón tay thon dài, cách bà ta cầm tách café cũng không có gì khác so với người bình thường, nhưng lại có vẻ gì đó trông rất đẹp, mỗi một động tác đều có thể khiến người ta say mê.
Yến Thanh Ti liếc Nhạc Bằng Trình một cái, ánh mắt ông ta khi nhìn về phía người phụ nữ này tràn đầy ấm áp, yêu thương.
Đừng coi thường Yến Thanh Ti vẫn còn trẻ, nhưng kinh nghiệm sống của cô không hề ít đâu.
Giữa hai người này cô dùng đầu gối nghĩ cũng biết là có quan hệ gì.
Giữa hai người này đâu đâu cũng lồ lộ một thứ gọi là gian tình.
Yến Thanh Ti đột nhiên hiểu ra tại sao Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong từ trước đến nay chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông này.
Còn cần phải nhắc đến à? Có cần thiết phải nói đến ông ta không?
Ánh mắt trao đổi của hai người trước mặt cô này, cộng thêm sự ăn ý trong từng động tác, chỉ cần nhìn qua cũng biết không thể là vừa mới quen nhau, mà tuyệt đối đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Nhạc Bằng Trình có vợ có con trai ở nhà
lại không cần, ra nước ngoài sống cùng người phụ nữ khác, Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân nhắc đến ông ta làm gì?
Yến Thanh Ti vốn còn đang suy nghĩ xem nên dùng thái độ gì để ứng xử với Nhạc Bằng Trình, bây giờ thì tốt rồi chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nữa.
Yến Thanh Ti nhấc tay chỉ thằng vào người phụ nữ nọ, hỏi: “Trước khi ông Nhạc đây mở miệng nói những thứ đó với tôi, tôi muốn hỏi ông một câu trước đã, quý bà ngồi bên cạnh ông này là ai?”
Nhạc Bằng Trình cau mày, quát lớn: “Hỗn láo, cô có hiểu thế nào là lễ phép không, ai cho phép cho giơ tay chỉ trỏ vào mặt trưởng bối như thế?”
Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng: “Trưởng bối, được, ông không nói với tôi, tôi có thể đi hỏi Nhạc Thính Phong, hỏi anh ấy xem người phụ nữ đứng bên cạnh ông này rốt cuộc là vị trưởng bối nào? Nếu như tôi không lầm thì hình như Nhạc tiên sinh vẫn chưa ly hôn với bác Nhạc đúng không? Một người đàn ông đã có vợ mà chưa ly hôn, thường xuyên ở cùng với một người phụ nữ khác, nói cho dễ nghe một tí thì là chung sống bất hợp pháp, nói khó nghe một chút, thì phải gọi là thông dâm! Tôi không gọi các người là đôi cẩu nam nữ đã là nể mặt các người lắm rồi.”
Đinh Phù cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Ti, nói: “Cô Yến đúng không, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi thì phải…”
Yến Thanh Ti ngay lập tức ngắt lời bà ta: “Mời bà câm miệng hộ tôi, tiện nhân! Này, bác gái, để hôm nay tôi dạy cho bà một đạo lý, tiện nhân sở dĩ gọi là tiện nhân không chỉ vì thân phận thấp hèn mà còn vì hành vi của bọn họ khiến người ta ghê tởm, bà thật sự nghĩ rằng chỉ cần bà phủ một lớp da người lên là tôi không ngửi thấy cái mùi khai của hồ ly tinh trên người bà à, đều là hồ ly tinh bà giả vờ làm tiên nữ cái mẹ gì, bày ra cái vẻ lạnh lùng, cao ngạo không vương bụi trần đó cho ai xem, còn không phải chạy đến làm vợ bé cho một thằng đàn ông mấy chục năm à.”