Cha con hai người hầu như chưa bao giờ chung sống với nhau, ông ta thì quanh năm sống ở nước ngoài, Nhạc Thính Phong thì lại ở trong nước, dù ông ta chỉ có đứa con đẻ duy nhất là Nhạc Thính Phong nhưng ông cũng chỉ nhìn thấy nó qua ảnh.
Ông ta cũng chẳng mấy khi quan tâm tới đứa con này, càng không biết năm tháng tuổi thơ của Nhạc Thính Phong ra sao.
Đợi tới khi ông ta thật sự gặp mặt Nhạc Thính Phong, thì anh cũng đã là một thiếu niên rồi.
Lần đầu hai người ở cùng nhau cũng chỉ quá hai ngày, ấn tượng rõ nét nhất mà Nhạc Thính Phong để lại cho ông ta chính là lòng dạ đứa trẻ này cực kì độc ác và nham hiểu.
Nó trơ mắt nhìn Đinh Mộc Liên đang vùng vậy trong bể bơi, chỉ đứng cạnh lạnh lùng nhìn, khóe miệng còn mang theo tia cười lạnh, một người máu lạnh đến đáng sợ.
Khi đối mặt với nó, dường như nó có thể nhìn thấu mọi tâm tư của bạn.
Đối diện với Nhạc Thính Phong, Nhạc Bằng Trình luôn có một cảm giác chột dạ khó hiểu.
Nhạc Thính Phong không nhìn Yến Thanh Ti, cũng chẳng nhìn Nhạc phu nhân, anh đứng chắn trước mặt hai người, bóng lưng cao lớn, lần đầu tiên khiến Yến Thanh Ti cảm thấy, đây là một ngọn núi có thể che mưa chắn gió cho cô.
Nhạc Thính Phong trong giây phút này là một người Yến Thanh Ti chưa từng thấy bao giờ, thần sắc lạnh nhạt, không chút độ ấm, sự lạnh lùng toát ra từ người anh khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hàng ngày, khi đối mặt với cô, anh luôn bày ra dáng vẻ lưu manh, không nghiêm chỉnh, nên cô cũng quên mất dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn ngày thường của anh là như thế nào.
Nhạc Thính Phong nhìn Nhạc Bằng Trình nói: "Lần trước những gì tôi nói lúc tới nước M, ông còn nhớ chứ."
Nhạc Bằng Trình mở miệng: "Thính Phong, lần này ba trở về là..........."
Nhạc Thính Phong lạnh lùng ngắt lời: "Nếu như ông đã không nhớ, vậy để tôi nhắc lại cho ông, lần trước tôi nói: Nếu ông dám bước chân về nước một bước, cái gọi là tình cảm cha con giữa chúng ta coi như chấm hết.”
Môi Nhạc Bằng Trình run lên, ông ta nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Thính Phong, trong lòng hơi hoảng sợ.
Vì, lúc này ông ta có thể cảm nhận được, ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Thính Phong, không hề có bất cứ tình cảm nào, nó thật sự....... không coi ông là cha đẻ nữa sao?
Nếu như vậy........thật sự......... không dễ xử lí nữa rồi.
Đinh Phù ngẩng đầu, dịu
dàng nói: "Thính Phong......... Xin lỗi, chỉ là chúng ta tuổi tác đã lớn, trước khi chết muốn về nước một chuyến, chúng ta......... hai ngày nữa sẽ đi thôi."
Ánh mắt sắc bén của Nhạc Thính Phong, khiến Đinh Phù không dám nhìn thẳng anh nữa.
Có điều, câu nói của Đinh Phù khiến Nhạc Bằng Trình bỗng nhớ tới mục đích về nước lần này của họ.
Nhạc Bằng Trình vội tóm lấy tay bà ta, cả hai người đều hôi hám, thối hoắc, ông ta cũng chẳng quan tâm nhiều, nói: "Tiểu Phù, em đừng nói nữa, nếu anh đã đưa em về đây, vậy sẽ không về bên đó nữa....."
Nhạc Bằng Trình ngẩng đầu lớn tiếng: "Ta là ba con, không có ba thì làm gì có con, ba muốn đi đâu con cũng không can thiệp vào được, trên đời này chưa từng thấy con trai mà đi quản giáo ba mình như vậy đấy."
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: "Xem ra, ông Nhạc đây cố tình muốn đối đầu với tôi rồi."
Nhạc Bằng Trình kinh sợ, không ngờ Nhạc Thính Phong còn không gọi ông là ba nữa, tuy trước đây anh cũng rất ít khi gọi.
"Mày........mày, mày phản quá rồi, mày dám gọi thẳng tên của ba mày, mày còn có biết chữ hiếu viết như thế nào nữa không hả?"
Nhạc Thính Phong nhếch miệng, trên mặt đầy sự khinh miệt: "Chữ hiếu? Xem ra ông Nhạc đây cứ bắt tôi phải lột ông ra, vứt ra ngoài nắng phơi rồi? Lúc ông nội tôi mất, ông còn mải ở nước ngoài lăn lộn với mụ đàn bà này, ông nói chữ hiếu với tôi, ông thử nghĩ ông trước xem, để xem tối nay liệu ông nội tôi có tới tìm ông không rồi hãng nói nhé."
Nhạc phu nhân tựa vào người Yến Thanh Ti, tay bà lạnh toát.
Yến Thanh Ti vừa lo lắng vừa thương cho bà, nhìn thấy Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù, cô thật sự chỉ muốn cầm dao đâm cho một nhát.
Yến Thanh Ti vội nói: "Nhạc Thính Phong, anh đừng phí lời với bọn khốn này thêm nữa, nếu ngay đến việc này anh cũng giải quyết không xong, tôi thật sự quá xem thường anh rồi đấy.”