Gương mặt dịu dàng của Đinh Phù ngay lập tức bị bao phủ bởi sự bi thương, bà ta cúi đầu, nức nở nói: “Đừng nói nữa, đều đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.”
Nhạc Bằng Trình ôm lấy Đinh Phù: “Đúng là đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng chuyện này vĩnh viễn không thể xoá nhoà, anh sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho bà ta đâu. Đi nào, chúng ta đổi sang nơi khác.”
Nhạc Bằng Trình đứng dậy, nhanh chóng thu dọn hành lý, xuống lầu trả phòng.
Đinh Cẩm Quỳ và Đinh Mộc Liên cũng không có ở trong phòng, chắc bọn họ lại đến quán bar chơi rồi. Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù quyết định đi trước, sau đó gọi điện thoại thông báo lại cho bọn họ là được.
…
Ở bãi đỗ xe dưới hầm ngầm, Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.
Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân căng thẳng nhìn cô không ai dám nói gì.
Bỗng, điện thoại của Yến Thanh Ti rung lên, cô không nghe mà tắt đi luôn, Yến Thanh Ti nhếch môi, “Chuẩn bị xong chưa nào, bọn họ sắp đến rồi đấy…"
“Miên Miên, lấy thứ mà chúng ta chuẩn bị ra nào.”
Quý Miên Miên hưng phấn: “Okay.”
“Xuống xe thôi.”
Thang máy ngừng lại, cửa mở ra Nhạc Bằng Trình kéo hành lý đi theo Đinh Phù ra ngoài.
Yến Thanh Ti dẫn Nhạc phu nhân và Quý Miên Miên nấp sang bên cạnh chiếc xe bánh mì, Quý Miên Miên túm chặt cái bao tải trong tai, hai mắt loé sáng.
Cô kích động nhìn về phía Yến Thanh Ti: “Chị, đến rồi, đến rồi…”
Nhạc phu nhân nuốt nước miếng ừng ực, siết chặt cái gậy gỗ trong tay, chỉ cảm thấy đây chắc là lúc bất an nhất, thấp thỏm nhất đời bà, quả thật còn căng thẳng hơn cả lúc sinh con.
Đợi đến khi Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù đi ngang qua, Yến Thanh Ti vẻ mặt âm hiểm, hất cằm với Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân, hung hăng nói: “Lên nào, tới giờ làm thịt chó rồi!”
Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên làm gương xông ra trước, hai người bước đi không tiếng động, nhanh chóng bắt kịp Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù. Dùng tốc độ sét đánh chụp bao tải lên đầu Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù, cầm lấy sợi dây rút ở miệng bao kéo một cái, thuận tay còn thắt cả nút chết, cả quá trình không
đến 5 giây.
Quý Miên Miên nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phải ứng, túm chặt lấy tay của bọn họ vặn ra đằng sau, đá một phát vào đầu gối bọn họ, bắt bọn họ quỳ xuống.
Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù đang đi bình thường đột nhiên thấy trước mặt đen sì, cánh tay đau đớn, một giây sau đã ngã nhào trên nền xi măng cứng rắn.
Đinh Phù hoảng loạn hét ầm lên, bà ta có bình tĩnh đến mấy, có thông minh đến mấy, giờ cũng bắt đầu thấy sợ hãi, bọn họ bị bắt cóc sao?
Nhạc Bằng Trình cũng hoảng sợ, bị bắt cóc đâu phải chuyện nhỏ, rất có thể sẽ mất mạng đấy.
Nhạc Bằng Trình hét lên: “Ai, là kẻ nào…? Các người muốn gì? Tôi có tiền, tôi có thể đưa tiền cho mất người, mau…”
Yến Thanh Ti cười lạnh, lão già thật lắm mồm. Cô giơ chân lên đạp một phát thật mạnh vào bụng của Nhạc Bằng Trình.
Đinh Phù vùng vẫy nói: “Các người muốn làm cái gì? Các người do ai phái đến? Chúng tôi vừa mới về nước, đáng nhẽ không có kẻ thù mới phải, có phải là…”
Nhạc Bằng Trình ngắt lời Đinh Phù, gào lên: “Là Tô Ngưng Mi, nhất định là con đàn bà đê tiện đó phái các người đến phải không?”
Yến Thanh Ti thấy sắc mặt của Nhạc phu nhân trắng bệch. Cô tập tức phẫn nỗ hung hăng đạp mấy phát vào hạ bộ của Nhạc Bằng Trình, đã không muốn làm đàn ông, thì đừng có làm luôn cho rồi.
Đê tiện? Trên đời này, chỉ có đôi cẩu nam nữ này là không xứng để mắng người khác bằng từ này.
Nhạc Bằng Trình đau đến mức kêu cha gọi mẹ, suýt chút nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Đinh Phù kinh hoảng kêu lên: “Bằng Trình, Bằng Trình… Anh thế nào rồi? Các người đừng tổn thương anh ấy, tôi cầu xin các người, đừng tổn thương anh ấy…”