Yến Thanh Ti bỗng vươn tay ra sờ lên ngực Đinh Phù, dùng giọng điệu dung tục nói: "Này, chúng mày, tao thấy người phụ nữ này tuy đã lớn tuổi nhưng vóc dáng vẫn được lắm, bảo dưỡng cũng không tệ, hay để bà ta vui vẻ cùng mấy anh em mình một tý nhỉ? Ê bà già, hầu hạ chúng tao cho tốt, bà mà làm ông đây vui, biết đâu ông lại nổi hứng lên mà tha cho hai người một con đường sống.”
Suy cho cùng, Yến Thanh Ti cũng là một diễn viên, diễn một gã đàn ông thô lỗ, dâm ô đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Thêm cả tác dụng của máy biến âm, Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù nghe xong đều sững sờ, họ không thể ngờ được, không cần chết, nhưng lại phải đối mặt với loại sỉ nhục như thế này.
Đinh Phù đã là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nếu bị từng người luân phiên làm?
Đinh Phù sợ hãi giãy giụa: "Không, tôi không muốn. Bằng Trình, em là người phụ nữ của anh, anh phải cứu em... Anh phải cứu em, em là người phụ nữ của anh cơ mà, cả đời này của em chỉ có một người đàn ông là anh, em chỉ yêu một mình anh thôi, em không muốn bị người đàn ông khác động vào..."
Nhạc Bằng Trình cũng sợ hãi, ông ta là đàn ông, mà trên đời này thì làm gì có tên đàn ông nào thích đội một cái mũ xanh mơn mởn trên đầu mình.
Nếu thật sự phải lựa chọn, ông ta chắc chắn sẽ để bọn họ giết chết Đinh Phù.
Nhạc Bằng Trình hét lên: "Bọn mày đừng có mà quá đáng, mau gọi con tiện nhân Tô Ngưng Mi kia đến gặp tao, để nó gặp tao..."
Nhạc phu nhân bước tới, lấy con dao đạo cụ, ấn mạnh lên cổ Nhạc Bằng Trình, khiến ông ta sợ tới nỗi im bặt, không dám nói thêm câu nào nữa.
Yến Thanh Ti cười nói: "Được thôi, nếu đã không muốn để người đàn bà của ông hầu hạ bọn này, vậy lấy mạng ông ra đổi đi. Ra tay đi, đỡ phải phí lời với ông ta, cứa thẳng lên động mạch trên cổ ấy."
Yến Thanh Ti nói xong, cố tình dừng lại một chút rồi lại nói: "Đợi chút, không được, cứa vào động mạch sẽ chảy rất nhiều máu, như vậy rất khó xử lí, lấy dây nilon thắt cổ ông ta lại,
thắt tới khi nào chết thì thôi. Đợi lát nữa trói lại, ném thẳng xuống sông."
Quý Miên Miên không nhịn được lại tự thêm đất diễn cho mình, nói: "Đại ca, theo ý em thì, phải đánh gãy tay chân rồi hãy thắt chết, sau đó cắt ra cho vào máy xay, xay thành thức ăn cho cá ăn là xong, sống không thấy người chết không thấy xác. Tới lúc đó cảnh sát có tra ra cũng không có bằng chứng là do chúng ta giết, dù sao ngay đến cả ADN của ông ta họ cũng không có mà!"
Yến Thanh Ti giả vờ nghĩ nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Được, cứ thắt chết trước đi đã.”
Họ thảo luận cách giết người máu me một cách thản nhiên, cứ như xay một miếng thịt nhồi vào sủi cảo.
Nhạc Bằng Trình run bần bật lên, mồi hôi lạnh túa ra đầy người, một kẻ sợ chết như ông ta, nghe thấy cách giết người đáng sợ như vậy, sao ông ta còn có thể bình tĩnh được nữa.
Nhạc Bằng Trình cầu xin: "Đừng, tôi xin các người, đừng giết tôi, tôi cầu xin các người..."
Yến Thanh Ti đá vào đầu Nhạc Bằng Trình: "Cho các người đường sống, các người không muốn, còn trách gì bọn này? Thấy con mụ này còn có chút giá trị, để lại bán cho bọn da đen kiếm chút tiền, sau này bà ta mà có muốn bò về báo thù thì ha ha ha..."
Đinh Phù cảm thấy mình như rơi vào địa ngục, bán cho bọn da đen... vậy... sống cũng không bằng chết, còn không bằng bị bọn họ...
Nhạc Bằng Trình chìm trong bóng tối không nhìn thấy gì, ông ta chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của chính mình, cả tiếng tim đập sợ hãi. Chỉ cần có thể sống, những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
Cuối cùng, Nhạc Bằng Trình hạ quyết tâm, ông ta gào lên: "Tiểu Phù, phải để em chịu ấm ức rồi, tình cảm của chúng ta mười năm như một, anh tuyệt đối sẽ không vì những chuyện thế này mà thay đổi. Em yên tâm, dù cho em có bị bọn chúng làm gì thì tình cảm của anh đối với em cũng vẫn sẽ không bao giờ thay đổi đâu..."