Đinh Phù cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả người đều bị lột sạch, bà ta run rẩy, cứ nghĩ đến chuyện sắp phải đối mặt, bà ta thật sự không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đón nhận sự thật này cả.
Vào lúc này, không ai có thể cứu được bà ta nữa rồi.
Thanh Ti liếc mắt nhìn áo lót và quần lót trên người bà ta, không nhịn được mà bật cười: "Ồ, thật không ngờ bác gái đây cũng dâm thế đấy, chẳng trách từ xa tôi đã ngửi thấy gì đó trên người bà rồi? Xời, đồ lót thế này, bà nói xem, mặc với không mặc khác đếch gì nhau hả?"
Áo lót của Đinh Phù căn bản không thể gọi là "áo", mà chỉ có vài sợ dây thôi.
Đinh Phù luôn biết cách làm thế nào để có thể nắm lấy trái tim của đàn ông, ngoài việc bên ngoài cho người đó thể diện ra, còn phải khiến ông ta cảm thấy ông ta chính là ông trời của mình, là tất cả của mình, hơn nữa về mặt cơ thể cũng phải khiến ông ta cảm thấy thỏa mãn tuyệt đối.
Bên ngoài, Đinh Phù luôn tao nhã, đoan chính, nhưng ban đêm khi bà ta ở trên giường với Nhạc Bằng Trình thì lại là một bộ dạng hoàn toàn khác.
Đàn ông đều là động vật ăn “mặn”, nếu chỉ dựa vào sự cao ngạo giống như Tiểu Long Nữ không màng khói lửa nhân gian, vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến ông ta mê luyến nhất thời. Muốn ông ta mê luyến cả đời, vậy kỹ thuật trên giường cũng phải thật điêu luyện đã.
Đinh Phù bỗng bỏ bừng cả mặt, bà ta cảm thấy thật nhục nhã.
Vì để Nhạc Bằng Trình lúc nào cũng có thể cảm thấy bà ta luôn mới mẻ, Đinh Phù đã tốn rất nhiều tiền để chăm sóc cơ thể mình, hàng ngày còn phải tập những bài tập phòng sệ ngực, nhão cơ bắp.
Còn phải tiêm boxtop lên mặt, nếu không gương mặt đó của bà ta sao có thể nhìn trẻ hơn tuổi thật nhiều đến vậy được.
Đinh Phù biết, hôm nay Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti đã khiến Nhạc Bằng Trình cảm thấy nhục nhã đến thế nào. Thế nên, Đinh Phù vì muốn thể hiện sự dịu dàng, săn sóc của mình, mới cố tình mặc bộ đồ lót tình thú mang từ nước ngoài về này, bà ta muốn Nhạc Bằng Trình cảm thấy, bà ta không hề xem thường ông ta, trong lòng bà ta, ông ta vẫn luôn là người uy mãnh nhất.
Kết
quả... Ai mà ngờ được rằng, bọn họ lại bị bọn lưu manh bắt cóc chứ.
Kẻ bắt cóc lại còn có ý đồ này với bà ta nữa.
Yến Thanh Ti cười ha hả, Đinh Phù mặc như vậy là để chuẩn bị bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu cũng có thể lăn lộn được với Nhạc Bằng Trình đây mà.
Tiếc là, từ nay trở đi, để xem các người còn có thể động dục ở bất cứ đâu như thế được nữa không, để xem các người có động nổi hay không nữa đây?
Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn Nhạc Bằng Trình, cô cười lạnh, ra hiệu với Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên ha ha cười, không kiềm nổi cơn kích động, xoa tay chuẩn bị lên trận.
Chỉ trong chốc lát, âm thanh rên rỉ của Đinh Phù truyền tới.
Yến Thanh Ti móc điện thoại ra, tìm Tiểu Từ, gửi tin nhắn cho cậu: "Nhanh, gửi hai bộ AV qua đây cho chị..."
Tiểu Từ đang nằm trong khách sạn, thấy tin nhắn của Yến Thanh Ti một cái liền nghệch ra.
Tiểu Từ: “Chị... Đừng đùa nữa, em... sao em có được chứ?”
Yến Thanh Ti: “Thôi cho xin đi, tốt xấu gì cũng từng là sinh viên cô đơn lâu năm, không có AV thì em “lái máy bay” kiểu gì được hả? Nhanh lên, em mà không đưa đây là chị nói với Miên Miên em yêu thầm nó ngay bây giờ đấy.”
Tiểu Từ liền gửi tới một emo quỳ khóc xin tha mạng.
Từ hồi đại học cậu đã bắt đầu yêu thầm Quý Miên Miên, nhưng vẫn không có đủ dũng khí để mở lời.
Yến Thanh Ti: “Khóc lóc cũng vô dụng thôi, gửi video qua đây nhanh lên.”
Tiểu Từ: “Chị, chị muốn thể loại nào?”
Yến Thanh Ti: “... Mày đúng là đồ biến thái, chị không ngờ nhìn mày e thẹn mà trong lòng lại đen tối đến thế đấy. Nếu đã thế thì quăng cái nào nặng vào, kiểu cưỡng hiếp ấy...”
Tiểu Từ lại gửi một emo kinh hồn tới, chị, sao khẩu vị chị nặng quá vậy?
Yến Thanh Ti: “MAU LÊN!!!”
Tiểu Từ gửi tới một số đoạn video ngắn, Yến Thanh Ti nhếch miệng cười. Cô muốn để đôi cẩu nam nữ này sau này sẽ phải sống trong cảnh ngờ vực lẫn khau, khiến bọn họ không ngày nào sống yên ổn với nhau được nữa.