Nhạc Thính Phong cười: "Em có tùy tiện hay không tùy tiện liên quan quái gì đến anh? Anh tùy tiện là được rồi, không phải sao?"
Yến Thanh Ti câm nín...
Lồng ngực của Nhạc Thính Phong vừa ấm áp, lại mạnh mẽ, cả người Yến Thanh Ti bị anh đè lên, mùi vị nam tính mạnh mẽ toát ra khiến cô có chút khó thở: "Tôi thật muốn nói cho anh biết chúng tôi vừa đi làm gì mà, anh không muốn nghe một chút nào sao?”
Nhạc Thính Phong kéo khóa áo của Yến Thanh Ti xuống một chút, làm lộ ra dây áo màu đen bên trong, ngón tay anh móc một cái, dây áo lập tức bị kéo trượt khỏi bả vai của cô.
Cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn, mịn màng, há miệng, cắn nhẹ một cái.
"Không muốn, chờ xong việc với em anh có thể đi hỏi mẹ, chỉ cần vài phút là hỏi được thôi, không cần thiết phải lãng phí thời gian bên em… Anh cảm thấy, trước hết nên để cho em ăn no đã, tránh để khi đói bụng em lại phải chạy đi xem loại video đó."
Yến Thanh Ti...
"Dừng lại... dừng lại... Anh không được như vậy, thật đó!"
Nhạc Thính Phong bật cười, kéo một cái đem áo khoác của Yến Thanh Ti cởi ra, tiện tay ném vèo một cái: "Anh lại không thấy như thế, anh cảm thấy tốt lắm, nhất là... cảm giác ngủ với em còn tuyệt vời hơn."
Tên lưu manh không biết xấu hổ là gì này thật sự khiến Yến Thanh Ti muốn cắn chết anh ta: "Anh không biết xấu hổ đến nghiện rồi đúng không?"
Nhạc Thính Phong vừa gật đầu vừa đưa tay cởi quần của Yến Thanh Ti: "Tất nhiên là nghiện rồi, nếu anh còn giữ chút thể diện ba xu ấy thì bây giờ em có thể nằm dưới thân anh hay sao? Bây giờ tới khi trời sáng còn ba tiếng, vừa vặn đến khi mặt trời mọc em có thể ngủ..."
Yến Thanh Ti tức muốn ói máu: "Anh..."
Nhạc Thính Phong kéo mạnh một cái, bộ quần áo thể thao của Yến Thanh Ti bị cởi ra toàn bộ, một đôi chân thẳng tắp, trắng nõn lộ ra, Nhạc Thính Phong nheo mắt lại, tròng mắt trở nên u ám, hô hấp cũng dần mất đi tiết tấu ban đầu.
"Ngoan, bảo bối, em muốn tư thế như nào thì nói ra, hay là anh trai chọn cho em đây?" Thanh âm anh khàn khàn, rõ là đang cố gắng kiềm
chế.
Yến Thanh Ti, ôi đm đm đm...
Cô đẩy cằm Nhạc Thính Phong, hỏi: "Thật sự không có cách nào thương lượng?"
Nhạc Thính phong túm lấy tay cô, đưa đến bên miệng cắn một cái: "Em đã xem loại video như vậy rồi vẫn thấy còn cần phải thương lượng cơ à? Có gì hay ho để thương lượng chứ?"
Yến Thanh Ti cắn răng: "Thật ra thì anh chỉ đang mượn cớ thôi chứ gì?"
Nhạc Thính Phong gật đầu một cách không do dự, chần chừ hay ngượng ngùng, trực tiếp thừa nhận: "Đương nhiên là mượn cớ rồi... Anh muốn ngủ với em lâu lắm rồi, nếu không mượn có thì sao có thể thành công đây? Đừng nói linh tinh nữa, lãng phí thời gian."
Nói xong liền cúi đầu chặn lại môi của Yến Thanh Ti, dùng lưỡi tách ra đôi môi của cô ra tiến vào.
Yến Thanh Ti biết, tối nay nhất định là chạy không thoát, cô tức tối cào mấy phát vào sau lưng Nhạc Thính Phong: "Cửa sổ, cửa sổ..."
Nhạc Thính Phong ngẩn đầu lên: "Chậc, chậc thật đúng là... em muốn làm bên cửa sổ à, cũng được..."
"Không phải, ai nói với anh cái đó, đi kéo rèm vào, nhanh, tôi không muốn bị chụp trộm đâu, nhanh lên..."
Bây giờ biết bao nhiêu ngôi sao bị lộ chuyện tình yêu vì quên không kéo rèm, cô không muốn ngày mai có người viết nữ minh tinh bình hoa chỉ lo làm chuyện trên giường mà quên kéo rèm cửa sổ.
Nhạc Thính Phong cau có để cả người trần truồng đi ra kéo rèm cửa sổ, anh phát hiện, bên ngoài hình như vẫn có một chiếc xe đang đậu vào, thật sự kì lạ.
Nhạc Thính Phong còn đang buồn bực, thì nghe tiếng tiếng Yến Thanh Ti cất lên sau lưng: "Anh có nhanh lên không? Trời sắp sáng rồi có muốn làm hay không?"
Khóe miệng Nhạc Thính Phong nâng lên, hình như không khí lại đột nhiên thay đổi rồi đúng không?
Anh quay đầu: "Muốn... tất nhiên là muốn..."