Đinh Mộc Liên cuối cùng cũng tỉnh ra, một bên má đau rát, cô ta tủi thân ấm ức khóc lóc, “Daddy… con xin… xin lỗi… Vừa nãy con không cố ý đâu. Vừa nãy con nhìn thấy hai người bị thương nên mới tức giận quá thôi, con xin lỗi… Con xin lỗi, daddy tha thứ cho con nha, con xin daddy đấy.”
Nhạc Bằng Trình liếc qua Đinh Mộc Liên, hừ lạnh một tiếng: “Hừ… sau này liệu mà biết giữ mồm giữ miệng.”
Đinh Cẩm Quỳ hỏi: “Ba, mẹ, chuyện đêm hôm qua là do Tô Ngưng Mi làm đúng không?”
Đinh Mộc Liên lầm bầm nói: “Không phải con mụ đó thì còn ai vào đây.”
Đinh Phù lặng lẽ khóc không nói gì, Nhạc Bằng Trình nghiêm mặt cũng không mở miệng nói câu nào. Chuyện tối hôm qua một chữ ông ta cũng không muốn nhắc lại, bởi chỉ cần nhớ lại thì ngay lập tức ông ta sẽ nhớ đến chuyện đêm hôm qua Đinh Phù bị bao nhiêu thằng đàn ông đè lên.
Con rùa xanh trên trán như thể bị dùng que sắt nung ấn lên đó, cả đời này đều không xoá đi được.
Đinh Cẩm Quỳ thở dài một tiếng nói: “Vừa nãy con vừa đi tìm hiểu tình hình rồi, không có bất kì một bằng chứng nào có thể chứng mình Tô Ngưng Mi là hung thủ cả. Cho dù chúng ta có xác định do bà ta làm nhưng cảnh sát cần chứng cớ, trong camera giám sát của khách sạn bọn họ cũng không hề xuất hiện, cho nên… vụ việc này không dễ giải quyết.”
Đinh Cẩm Quỳ hỏi thăm được chút tin tức từ phía cảnh sát, hai người bị bắt cóc, bị đánh đập, nhưng cảnh sát lại không cho anh ta biết, Đinh Phù bị cưỡng hiếp tập thể. Có lẽ cảnh sát cảm thấy nói những chuyện như thế cho con cái nhà họ sẽ khiến bọn họ không chịu đựng nổi, nghĩ rằng để tự bọn họ nói cho con cái mình thì tốt hơn.
Nhạc Bằng Trình mặt mũi sa sầm quát loạn lên: “Đủ rồi, không ai được phép nhắc lại chuyện tối qua cả. Chất cấm trong hành lý là chuyện như thế nào?”
Đinh Cẩm Quỳ không nói gì, Đinh Mộc Liên cúi đầu, ôm mặt im lặng.
Nhạc Bằng Trình đưa mắt nhìn hai đứa: “Đừng có tưởng là tao không biết gì, Mộc Liên trước kia mày thường hay đi bar đêm, chơi với đám người như thế nào tao không quản, nhưng mày dám hại đến tao?”
Đinh Mộc Liên lắc đầu
quầy quậy: “Con… những cái này ở nước ngoài vẫn là hợp pháp mà, con không ngờ được về đây lại trở thành phạm pháp. Con chỉ là… con chỉ là…”
Thứ Đinh Mộc Liên mang về là thuốc lắc, bình thường cô ta ở nước ngoài cũng cắn thuốc, nhưng cũng chỉ dám cắn thuốc lắc thôi. Cô ta biết ở trong nước, thuốc lắc cũng là thuốc phiện, là thứ tuyệt đối bị cấm, cho nên cô ta mới mang một vài loại thuốc có thành phần ma tuý theo, hơn nữa còn chia ra, lén lút để trong hành lý của Nhạc Bằng Trình và hành lý của Đinh Phù, đương nhiên là hành lý của cô ta cũng có.
Quả nhiên bình an vượt qua hải quan của nước M. Khi về nước rồi, hai hôm nay cô ta chơi đêm ở bar quá high nên quên mất phải lấy đám thuốc kia ra. Cô ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, cuối cùng còn bị cảnh sát tìm thấy nữa.
Chuyện này không thể xảy ra được, số thuốc đó cô ta giấu rất kĩ, cảnh sát chẳng có lý do để lục soát hành lý của người bị hại cả.
Đinh Mộc Liên muốn nói dối, nhưng Nhạc Bằng Trình căn bản không cho cô ta cơ hội đó, ông ta lại giáng cho cô ta một bạt tai nữa.
Cái tát lần này đánh lên má còn lại của Đinh Mộc Liên, cô ta hét lên đau đớn, nôn ra một ngụm máu, bên tai cứ ong ong lên, mọi thanh âm của những người khác thoáng cái đã trở nên thật xa xôi.
Đinh Phù run rẩy, bà ta đoán rằng Nhạc Bằng Trình giờ đang trút hết lửa giận của cả đêm hôm qua lên người Đinh Mộc Liên, thực ra người mà ông ta muốn đánh nhất chính là bà ta.
Nhạc Bằng Trình gằn giọng nói: “Cẩm Quỳ, con đưa nó đến chỗ cảnh sát tự thú. Nó đếch phải là con của ông, ông đây đếch việc gì phải gánh tội cho nó cả.”
Đinh Cẩm Quỳ đang định nói gì đó nhưng Đinh Phù đã nháy mắt với anh ta, Đinh Cẩm Quỳ thấy thế liền hiểu, nhanh chóng ngậm miệng lại không nói gì nữa.