Lúc ban đầu, Yến Tùng Nam dùng danh nghĩa đi du học để đưa cô ra nước ngoài, nhưng những ngày tháng trải qua ở nước ngoài như thế nào... đại khái cũng chỉ có mình cô biết.
Tô Tiểu Lục lại hỏi: "Không phải? Thế đi làm à?"
Nhạc Thính Phong đen mặt mắng: "Sao mày lảm nhảm nhiều thế nhở? Có đánh bài nữa không? Không muốn chơi nữa thì thôi đừng làm phiền bọn anh nghỉ ngơi."
Tô Tiểu Lục tự dưng bị mắng thấy có chút oan uổng, cậu chỉ muốn kéo gần quan hệ với Thần Bài thôi mà, chứ có câu dẫn chị ấy đâu mà trừng mắt quát cậu.
"Em, có ý gì khác đâu..."
Yến Thanh Ti hời hợt nói: "Không phải, tôi... gây họa cho nên phải đi để chịu trừng phạt..."
Tô Tiểu Lục vừa nghe thế lập tức vỗ bàn: "Ha ha ha, ra là chị dâu còn có chuyện như vậy! Giống em nè, lúc trước cũng do em trộm bộ tranh chữ mà ông nội em thích nhất đi tán gái rồi bị cha với ông nội phát hiện ra, nên ba em mới nhéo lỗ tai mà ném em lên máy bay ra nước ngoài. Chị dâu, hai ta là người đồng đạo nha."
Yến Thanh Ti vẫn bình tĩnh lắng nghe nhưng trong lòng lại muốn nói: Họa của tôi không giống họa của cậu! Cậu có gây họa đi chăng nữa thì vẫn hạnh phúc chán!
Tô Tiểu Tam thấy Yến Thanh Ti cùng Nhạc Thính Phong không muốn nhắc đến khoảng thời gian ở nước M, mà cái thằng em họ ngu ngốc này còn cứ đâm đầu vào mà hỏi.
Tô Tiểu Tam nói: "Tiểu Lục, cậu còn có mặt mũi mà nói chuyện này ra sao, không sợ mất mặt?”
"Chuyện này thì có gì mà mất mặt, lúc còn trẻ ai chả có lúc lông bông!"
Tô Tiểu Ngũ vỗ vỗ bàn: "Chơi bài tiếp đi!"
Tô Tiểu Lục: "Anh còn dám chơi bài với chị dâu sao, không sợ bị thua đến cái quần lót cũng không còn à?"
Nhạc phu nhân vừa nghe đã không nhịn được cười ra tiếng: "Mấy đứa cứ cẩn thận, Thanh Ti nhà cô sẽ lột sạch mấy đứa chỉ chừa lại quần nhỏ thôi."
Tô Tiểu Lục ôm ngực kêu thảm thiết: "Chị dâu, quá tàn nhẫn rồi."
Yến Thanh Ti: "Yên tâm, với các chú, chị đây sẽ lưu tình."
Sau một trận khôi hài, cũng không có ai lại hỏi Yến Thanh
Ti về khoảng thời gian tại nước M. Yến Thanh Ti đã nói hạ thủ lưu tình thì quả thực đúng là rất lưu tình, sau nửa đêm, thắng được khoản tiền cuối cùng của Tô Tiểu Tam. Yến Thanh Ti đẩy bài: " Được rồi, hôm nay chơi thế thôi."
Tô Tiểu Lục nằm bò ra bàn chơi xấu: "Không được đâu chị ơi, bọn em thua đến đỏ mắt rồi, chị lại nói không chơi bọn em lấy lại vốn kiểu gì?"
Nhạc phu nhân vui vẻ đếm tiền: "Tiểu Lục, Thanh Ti nhà bác nể cháu là thân thích nên mới ngừng lại đấy, có tiền đồ chút nào… Lần trước con bé mang cô đi hả giận, còn lột sạch mọi thứ có giá trị trên người bọn họ, chỉ để lại mỗi bộ đồ lót. Không ai đấu được với Thanh Ti nhà bác đâu, cháu không cần chống cự, mau ngoan ngoãn nộp tiền đi. Ngoan, lần sau nhớ chuẩn bị nhiều tiền mặt một chút."
Tô Tiểu Lục khóc lóc thảm thiết...
Tô Tiểu Tam trái lại vẫn rất bình tĩnh, cười nói: "Hôm nay xem ra là gặp được cao thủ rồi, lần sau có cơ hội so tài với em dâu đây nhất định anh sẽ phải chuẩn bị thêm ít tiền mặt."
Tô Tiểu Ngũ đứng lên, nhìn khuôn mặt của Yến Thanh Ti muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti nói: "Được rồi, đừng có làm phiền bọn tôi nghỉ ngơi nữa, muốn dâng tiền thì vẫn còn có lần sau."
Hiện tại, Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti mà cứ cảm giác y như đang ôm mèo chiêu tài cỡ bự!
Bạn gái nhà mình quá đa năng, quá lợi hại, anh sợ sau này sẽ bị cướp mất thôi.
Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti, thân thiết giống như hai mẹ con: "Đúng đúng, chúng ta phải về nghỉ ngơi rồi, các cháu cũng đi nghỉ nhanh đi."