Nhạc phu nhân bị thiếu máu nên sắc mặt tái nhợt, nhưng hai mắt bà vẫn sáng như sao.
Khi nói chuyện với hai cụ nhà mình, bà chẳng kiêng kị gì, vẫn như một cô gái chưa từng gả đi vậy, nói chuyện thì ngẩng cao đầu, đó là vẻ mặt khoe khoang tự hào không gì sánh được.
Trong lòng Nhạc phu nhân, những gì mà bà thích đều sẽ là tốt nhất.
Con trai bà tuy không có ưu điểm gì, nhưng vì đó là con trai bà, nên anh là tốt nhất, Thanh Ti giỏi như vậy, nhiều ưu điểm như vậy, sẽ càng tốt hơn.
Vành mắt hai lão nhà họ Tô đỏ hết lên, hai người nhìn nhau, ánh mắt không tránh khỏi lo âu.
Con gái hai người, họ hiểu hơn ai hết, được chiều chuộng từ nhỏ, ngây ngô không hiểu sự đời, tuy từng trải qua đả kích hôn nhân, nhưng tấm lòng son kia vẫn chưa từng thay đổi, họ đều chưa gặp Yến Thanh Ti bao giờ, nhưng họ lo rằng con gái họ sẽ bị lừa.
Chỉ cần thấy con gái mình đỡ một dao cho cái cô Yến Thanh Ti kia thôi cũng có thể thấy, đó hẳn là một cô gái rất tâm cơ.
Hai cụ đều cảm thấy người vừa tâm cơ, vừa phức tạp như vậy đều không hợp với Nhạc Thính Phong.
Giờ tất cả những gì cô làm, nếu đều là để được gả vào nhà họ Nhạc, vậy tới khi kết hôn rồi, bộ mặt thật của cô mới lòi ra, con gái họ sẽ bị đì không dậy nổi mất.
Suy nghĩ của hai người không hề sai, Nhạc phu nhân là con gái duy nhất của họ, bà là người mà họ thương yêu và thấy áy náy nhất.
Cuộc hôn nhân của bà, là sai lầm lớn mà hai người phạm phải, tại họ không nhìn rõ bộ bặt thật của tên khốn Nhạc Bằng Trình kia.
Họ không muốn thấy con gái họ giờ tuổi tác lớn rồi lại bị con dâu chèn ép, nếu không hai người sẽ không thể yên tâm nhắm mắt mất.
Tô lão thái lau nước mắt, nói: "Mi Mi, cái này không vội, con phải tĩnh dưỡng để cơ thể khỏe lên trước đã."
Nhạc phu nhân lắc đầu: "Con không sao, ba mẹ đến rồi, con ngược lại phải chăm sóc cho ba mẹ
chứ."
Nhạc Thính Phong ở bên cạnh nói: "Ông bà ngoại, bác sĩ bảo mẹ con đã không còn vấn đề gì nữa rồi, không bị thương vào chỗ yếu hại, ông bà đừng lo lắng quá!"
Tô lão thái thay đổi sắc mặt, bà gắt: "Sao có thể không lo được hả? Con nhìn mẹ con xem, sắc mặt kém như vậy mà còn kêu chưa bị thương tới chỗ nguy hiểm. Đó là vì Mi Mi mạng lớn, có phúc khí, chứ không phải hung thủ hạ thủ lưu tình."
Tô lão thái giận cá chém thớt với Nhạc Thính Phòng, nếu không phải vì Nhạc Thính Phong không nhìn rõ người, để ý tới cô gái Yến Thanh Ti kia, cũng sẽ không mang đến tai họa này cho con gái bà.
Nhạc Thính Phong vừa nghe đã thấy có gì đó không ổn, rõ ràng bà ngoại anh đang giận.
Anh nghĩ một hồi cũng hiểu, con gái mình yêu thương nhất bị thương, hai cụ tất nhiên phải quan tâm rồi, có giận cũng là chuyện bình thường.
Không đợi Nhạc Thính Phong lên tiếng, Nhạc phu nhân đã nói: "Mẹ, sao mẹ lại mắng con trai con thế, cũng có phải Thính Phong làm con bị thương đâu mà."
Tô lão gia giảng hòa: "Mẹ con chỉ hơi nóng ruột tí thôi...."
Nhạc phu nhân tất nhiên sẽ không so đo với mẹ mình, bà nói với Nhạc Thính Phong: "Con trai, ông bà ngoại con cũng đến rồi, con về khách sạn một chuyến, thu dọn đồ đạc rồi xem xem Thanh Ti thế nào đi, bảo con bé đừng lo, mẹ sẽ xuất viện nhanh thôi, mẹ còn đang đợi nhà mình ba người cùng đi du lịch đây này."
Nhạc Thính Phong cười nói: "Vâng, thế con về trước đã."
"Ông ngoại, bà ngoại, con đi trước đây."
Nhạc Thính Phong còn chưa bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy Nhạc phu nhân nói với hai cụ nhà: "Ba mẹ, hai người không biết đâu, Thanh Ti nhà chúng ta giỏi lắm đấy nhé, cái gì cũng biết, đợi ba mẹ gặp con bé rồi, nhất định cũng sẽ thích con bé như con."
Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên, anh bước ra khỏi phòng bệnh.