"Có anh ở đây, em có thể làm những chuyện xấu xa, xấu đến đâu cũng được, giết người đốt nhà đều được hết, nhưng anh nhất định phải ở bên cạnh em. Trước đây anh đã nói rồi, em giết người, anh chôn xác, nếu như nhất định tay phải dính máu, vậy thì anh cũng sẽ làm với em.” Nhạc Thính Phong bình tĩnh nhìn Yến Thanh Ti, nói rất chân thành.
Anh không quan tâm đến chuyện Yến Thanh Ti làm việc xấu, anh chỉ sợ cô tự làm một mình, sợ cô làm rồi không quay đầu lại được.
Nhạc Thính Phong không quan tâm đến sự khiển trách đạo đức, không để ý đến thiện ác luân hồi, điều mà anh muốn chính là có thể khiến Yến Thanh Ti dù ở đâu, làm gì cũng phải nghĩ đến anh đầu tiên, anh không cần biết đó là chuyện gì, tốt hay xấu, cô đều phải nhớ đến anh.
Hốc mắt của Yến Thanh Ti nóng lên, nói: “Được, sau này… bất kể em có làm chuyện gì, em đều nói với anh.”
Bây giờ khoảng ba, bốn giờ chiều, người đi trên đường rất thưa thớt, xe cộ đi lại như mắc cửi, ánh nắng vẫn còn rất chói chang, dự báo thời tiết nói rằng, nhiệt độ ở Hải Thành ngày hôm nay tiếp tục đón đợt nắng nóng kéo dài, nhắc nhở người dân thành phố khi đi ra ngoài đề phòng say nắng cảm nắng. Nhìn con đường nhựa bên ngoài phơi nắng dường như sắp tan chảy đến nơi, Yến Thanh Ti dường như cũng có thể cảm nhận được cái nóng khủng khiếp ở bên ngoài.
Tay cô bị Nhạc Thính Phong cầm thật chặt. Tay của cô không giữ gìn được tốt như những cô gái khác, tuy rằng bàn tay rất đẹp nhưng bên trong lại có vết chai, đầu ngón tay còn nhìn thấy rất nhiều những vết sẹo đã mờ của những vết thương nhỏ, đây không phải là một đôi bàn tay tinh xảo, cầm tay cô thậm chí còn có cảm giác hơi cộm lên.
Nhưng Nhạc Thính Phong cầm thật chặt, hình như anh đang định cứ cầm thế mãi, không bao giờ buông ra nữa.
Trong lòng Yến Thanh Ti chưa bao giờ được bình yên thế này, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt của Nhạc Thính Phong nhìn thẳng vào con đường phía trước, bọn họ không nhìn nhau, nhưng lại có thể cảm nhận được tình cảm của nhau.
Kể từ khi bọn họ bắt đầu cho đến tận bây giờ, đây chắc là khoảnh khắc ấm áp dịu dàng nhất của bọn họ trong khoảng thời gian này.
…
Lúc sắp về đến khách sạn, Yến Thanh Ti
lại nhận được điện thoại của Quý Miên Miên gọi đến.
“A lô, Miên Miên à, có chuyện gì?”
Quý Miên Miên vội vàng hỏi: “Chị, chị đi đâu đấy? Chị không ở trong phòng à?”
Yến Thanh Ti có chút áy náy. Cô rất may mắn, những người bên cạnh cô đều là những người đơn thuần tâm tư lương thiện, cô nói: “Ồ, chị đến bệnh viện một chuyến ấy mà. Xin lỗi nhé, chị quên không nói với em.”
“Không sao, không sao… chính là… chị, trên mạng lại tung tin bôi nhọ chị rồi!”
Yến Thanh Ti cười lên: “Thế à? Đó cũng bình thường mà, lúc nào mà không có tin tức nói xấu chị mới gọi là không bình thường.”
Quý Miên Miên tức giận muốn lật bàn: “Bài viết trên mạng đó nói rằng chị hống hách ngang ngược, còn bảo chị đánh nữ diễn viên cùng đoàn làm phim nữa, không tôn trọng nhân viên làm việc, tự ý rời khỏi đoàn làm phim, kéo dài thời gian quay phim. Cái đứa bị chị đánh còn chạy đến bênh viện làm đánh giá thương tật nữa, up hai bức ảnh lên mạng, một bức là mặt của cô ta, còn cái còn lại là tờ giấy chứng nhận thương tật của bệnh viện. Sau đó không lâu, có một đám chó biết chuyện này, up lên mạng mấy bức ảnh chị đang đánh người, trên mạng giờ… tất cả đều đang… đang… công khai lên án chị.”
Yến Thanh Ti nghe thế thì cười, “Chuyện có gì to tát đâu, chị đúng thật là đã đánh người… Chị cũng tự ý rời khỏi đoàn làm phim nữa, quả thật chị cũng kéo dài thời gian quay phim, bọn họ nói đều là sự thật cả mà.”
Chút chuyện này thì có thấm vào đâu, so với những lần trước lên giường với đàn ông, bán “thịt”, dùng quy tắc ngầm để leo lên, bắt cá hai tay, Yến Thanh Ti cảm thấy đây cũng chẳng là gì cả.
Quý Miên Miên nói: “Chị, tư tưởng của chị thoáng thật đấy… em phải học chị mới được.”
Yến Thanh Ti an ủi cô: “Chốc nữa là chị về thôi, đừng lo lắng.”
Từ đầu dây bên kia vang lến tiếng Quý Miên Miên hét toáng: “Cái gì? Chốc nữa là chị về rồi à? Không được, không được… chị không thể về bây giờ được…”