Yến Thanh Ti dừng lại, quay lại nhìn phóng viên vừa đặt ra câu hỏi, một người đàn ông đeo kính, bộ dạng bình thường, nhưng lại hỏi ra một câu hỏi chua ngoa tới vậy.
"Các diễn viên khác phải đóng vai phụ mười mấy năm mới có thể có được một vai diễn, cô Yến vừa về nước đã có tài nguyên lớn như vậy, rất bất bình thường có đúng không?"
Hắn nhìn Yến Thanh Ti, như muốn nói: Mau thừa nhận đi, thừa nhận việc cô dựa vào việc ngủ với đàn ông, dựa vào quy tắc ngầm mới có được những thứ này.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn, phóng viên truyền thông đôi khi thật sự là những kẻ khiến người chán ghét vô cùng, dư luận đúng là vũ khí khiến người ta tổn thương nhất.
Nếu anh dám đánh một phóng viên ở đây, ngày mai sẽ có hàng nghìn hàng vạn người không hiểu rõ sự tình tới công kích Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cười: "Tài nguyên của tôi nhiều thì có ảnh hưởng gì tới bát cơm của anh không? Nếu mắt anh không sáng ra được thì mù luôn đi. Nếu như tôi ngủ với bạn trai tôi, tiêu tiền của bạn trai tôi bị gọi là đeo bám nhà giàu, vậy được thôi, những lời anh nói tôi đều thừa nhận hết."
Trong đám người truyền tới một tiếng sụt sịt, Yến Thanh Ti nói vậy là thừa nhận việc cô có bạn trai rồi, hơn nữa, xem ra cũng là người có máu mặt.
Tay Nhạc Thính Phong ôm chặt Yến Thanh Ti, nghe thấy chính miệng cô nói ra những lời này, sao anh lại thấy sung sướng đến thế cơ chứ?
Nếu giờ không đội mũ, không đeo kính, không bịt khẩu trang có phải tốt không.
Anh muốn hôn cô một cái quá, làm thế nào bây giờ?
Kẻ đó vốn đợi Yến Thanh Ti bị xấu hổ, nhưng thay vào đó lại ngẩn ra: "Cô Yến thừa nhận rằng mình đang yêu?"
Yến Thanh Ti: "Đương nhiên là tôi đang yêu, từ lúc tôi về nước đã bắt đầu yêu rồi. Ai cũng có thể yêu, tại sao tôi lại không thể? Tôi không những yêu, mà chỉ yêu có một người, trước giờ chưa từng thay đổi."
Nhạc Thính Phong lòng càng như hoa nở, anh muốn hôn cô quá, làm sao đây?
"Nhưng trên mạng luôn đưa tin cô là kẻ thứ ba, cướp bạn trai của người khác, cô có gì muốn nói không?"
Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn những phóng viên kia: "Trên mạng còn bảo tôi là hồ ly tinh cơ, anh
hắt một bát máu chó lên người tôi, xem tôi có thể biến thân được không à? Bạn trai tôi tìm tài nguyên cho tôi, bỏ tiền đầu tư cho tôi chẳng lẽ không được sao? Anh ấy là người đàn ông của tôi, anh ấy vì tôi mà làm chút chuyện chẳng lẽ là không nên à? Nam nữ bình thường yêu nhau, bạn trai mua túi xách, mua vài bộ quần áo
cho bạn gái thì được, đến lượt tôi thì lại không được là thế nào?"
Yến Thanh Ti nói một tràng, bịt miệng đám phóng viên kia hết đường để nói, các nữ phóng viên ở đó chợt cảm thấy Yến Thanh Ti nói cũng đúng.
Khi yêu đương, để bạn trai mua đồ cho mình là chuyện rất bình thường mà?
Vị phóng viên nam kia rõ ràng không định bỏ qua dễ dàng cho Yến Thanh Ti, hắn lại hỏi: "Cô Yến vẫn luôn nói cô có bạn trai, vậy xin hỏi, bạn trai cô đâu? Hay đây chỉ là chuyện mà cô bịa ra, để lu mờ người nghe?"
Câu này hỏi nghe ghê tởm thật, Yến Thanh Ti cười ha hả: "Mắt anh mù à? Không phải là bạn trai tôi, anh ấy có thể ôm tôi chặt thế?"
Tất cả mọi người đều sững sờ, lúc này họ mới nhìn về phía Nhạc Thính Phong, dáng vẻ cao lớn, bao bọc rất kĩ, căn bản không thể nhìn rõ mặt, nhưng... dáng rất đẹp, tay cũng đẹp nữa.
Quan trọng là, chiếc đồng hồ trên tay anh, chiếc đồng hồ đó... mẹ nó, người ta đeo cả một cái biệt thự ở Hải Thành này trên tay đấy, lại nhìn chiếc sơ mi rúm ró, giày da, đm... phú hào.
Tất cả ống kính của phóng viên đều chĩa về phía Nhạc Thính Phong, tách tách chụp không ngừng nghỉ.
Tâm trạng Nhạc Thính Phong bỗng trở nên phơi phới, tuy không nhìn rõ mặt nhưng được cô thừa nhận trước mặt mọi người, cảm giác này sao lại có thể vi diệu đến thế, anh lại muốn hôn thêm vài cái rồi.
Yến ThanhTi ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, cô kiễng chân, ôm lấy cổ anh, cách lớp khẩu trang, hôn lên.
Đây là bạn trai cô, là người đàn ông duy nhất của cô trong bao năm nay.