Nhà sản xuất bối rối nói: “Thanh Ti, cô… cũng phải suy nghĩ cho đoàn làm phim của chúng ta một chút chứ, nhân viên của đoàn có tới trăm người, riêng vấn đề ăn ở thôi đã tiêu phí không biết bao nhiêu tiền rồi.”
“Chi phí của đoàn làm phi chứ đâu phải là chi phí của tôi, dù sao đạo diễn của mất người tài ba lắm cơ mà, lại lôi kéo được nhiều nhà tài trợ như thế, mấy người cứ thoải mái mà tiêu đi, không phải lo.”
“Thanh Ti, tôi biết chuyện lần này khiến cô rất không vui, nhưng chúng tôi cũng đâu còn cách nào khác, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là ai đã để chuyện này lộ ra ngoài. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra chuyện này thật kĩ càng. Bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn thời gian chế tác của bộ phim, nếu cứ kéo dài mãi thì sẽ không kịp phát sóng vào thời gian nghỉ đông của năm nay mất.”
Yến Thanh Ti vẫn giữ vững cái vẻ gợi đòn của mình: “Không kịp thì thôi, nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả.”
Xem ra phía bên đạo diễn đã không gánh nổi nữa, bản thân lại không muốn mất mặt nên để nhà sản xuất và phó đạo diễn đến dỗ cô để quay cho xong bộ phim.
Nếu Yến Thanh Ti là là người dễ dàng thoả hiệp như thế thì cô đã chẳng khó đối phó đến vậy.
Nhà sản xuất thấy Yến Thanh Ti vẫn không chịu nhả ra, quay sang nói với Nhạc Thính Phong: “Nhạc tổng, ngài xem, ngài đầu tư vào bộ phim này nhiều như thế, chắc ngài cũng không mong muốn tất cả đều thành công cốc, đúng không?”
Nhạc Thính Phong cười còn gợi đòn hơn cả Yến Thanh Ti, anh chẳng thèm để ý đến nhà sản xuất, cúi đầu hôn lên má Yến Thanh Ti một cái, hỏi: “Có cần anh đầu tư thêm mấy bộ phim nữa để cho em phá chơi không?”
Một câu nói này của anh thôi cũng khiến cho nhà sản xuất phải nuốt lại toàn bộ những gì đang chuẩn bị nói ra, ông ta thật sự rất muốn chửi bậy.
Đầu năm nay mấy kẻ có tiền, mặt có thể bớt dày đi được không?
Hai mắt Yến Thanh Ti cong cong lên: “Nghe có vẻ được đấy…”
Nhà sản xuất bám vào phó đạo diễn, mẹ nó, ông đây phải đi nôn ngụm máu này ra đã.
Hai người đành tay không mà về. Thực ra bọn họ cũng biết, với tính tình của Yến Thanh Ti, sao cô ta lại có thể không biết cái tin đồn cô ta giở thói kiêu căng ngạo mạn của ngôi sao có một phần là do đoàn làm phim tiết lộ với giới truyền thông, hay dứt khoát nói thẳng ra thì là do đạo diễn cố ý giật dây?
Cho đến tận ngày hôm nay, khi trên mạng đã sôi sùng sục lên như vậy rồi, ấy thế mà đoàn làm
phim Lãnh Hương vẫn không hề đưa ra bất kì phản ứng nào, rất nhiều phóng viên gọi điện thoại đến đoàn làm phim nhưng cũng không nhận được bất
cứ câu trả lời nào, hoàn toàn mặc kệ cho tin đồn trên mạng muốn truyền thế nào thì truyền.
Trong cái hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như thế này mà cô quay về làm việc, làm sao cô có thể dễ dàng đồng ý?
Chỉ cần một ngày đoàn làm phim không giải thích rõ ràng chuyện này thì cô vẫn sẽ tiếp tục đình công, cô thà để bộ phim này “ngâm nước nóng” chứ tuyệt đối không chịu thiệt.
Yến Thanh Ti về phòng chưa được bao lâu, Quý Miên Miên đã cầm điện thoại hấp tấp chạy sang thông báo: “Chị, chị ơi, lại có “biến” mới rồi…”
Người đại diện của Tăng Doanh Doanh vừa post một status mới, chứng minh phía cảnh sát quả thật đã đến đoàn làm phim để điều tra vụ việc, hơn nữa còn tin tưởng rằng phía cảnh sát sẽ nhanh chóng trả lại sự công bằng cho Tăng Doanh Doanh và cho quần chúng một lời giải thích thuyết phục.
Tăng Doanh Doanh cũng share lại cái status này, kèm theo caption: “Các đồng chí cảnh sát đã vất vả rồi, hy vọng ngày mà kết quả được đưa ra ánh sáng, sau cơn mưa trời lại sáng.”
Cái status này nhận được vô số like của cư dân mạng, hơn mười nghìn bình luận ủng hộ.
Tất cả bọn họ đều nói rằng đang đợi các chú cảnh sát quất chết con tiện nhân Yến Thanh Ti, đừng cho loại người như cô ta tiếp tục gây sóng gió trong giới giải trí nữa.
Nụ cười của Nhạc Thính Phong trở nên lãnh lẽo: “Không sai, tin chắc đến lúc đó cảnh sát sẽ cho quần chúng một kết quả mà bọn họ không bao giờ ngờ đến.”
Yến Thanh Ti cũng chẳng thèm xem lấy một chữ, không cần xem cũng biết toàn là những bình luận mắng chửi cô cả. Cô cau mày nhìn lướt qua ngực của Quý Miên Miên, vừa nãy lúc cô bé đưa điện thoại cho cô xem, Yến Thanh Ti vô tình nhìn vào trong cổ áo của Quý Miên Miên, trên ngực cô bé có những vết đỏ đầy ám muội.
Dù gì Yến Thanh Ti cũng là một người từng trải, vừa chỉ cần nhìn là hiểu.
Cô hỏi: “Miên Miên, tối qua em đã làm gì thế?”
Quý Miên Miên gãi đầu: “Ngủ ạ? Em ngủ thẳng một lèo đến sáng luôn.”