Diệp Thiều Quang nói xong liền dập máy, không bỏ đi, vẫn ở nguyên vị trí cũ, tắt đèn, dựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc ra, dưới chân là một cái xác chết, trong xe thì bị Quý Miên Miên hun tới nỗi khắp nơi đều là mùi rượu.
Diệp Thiều Quang cảm thấy kì thị và chán ghét vô cùng, anh đang cố kiềm chế không ném Quý Miên Miên ra ngoài, chậm rãi dựa vào cửa xe nhả ra một vòng khói.
Diệp Thiều Quang là một kẻ như vậy, sau khi giết người, anh ta cũng sẽ có thể tìm được cho mình một lí do chính đáng.
Chưa hút hết một điếu, cảnh sát đã ập tới, không có còi báo, có mấy xe chạy tới, đội trưởng đội hình sự đích thân dẫn theo đội của mình, dựa theo phương hướng hướng Diệp Thiều Quang chỉ, tất cả xông lên, tóm gọn ổ buôn người đó ngay trong một lần tập kích.
Họ cứu được hai cô gái bị bắt cóc, còn có một đứa trẻ.
Diệp Thiều Quang tuy đâm vào người ta, nhưng cảnh sát cho rằng anh ta vội cứu người nên hấp tấp, coi như là tự vệ, lại có công báo cảnh sát, lập được công lớn nên không truy cứu nữa. Diệp Thiều Quang đưa Quý Miên Miên về khách sạn mà anh đang ở, sau khi kéo cô vào cửa liền đẩy thẳng cô vào bồn tắm.
Anh sắp chịu không nổi mùi rượu trên người Quý Miên Miên nữa rồi, vặn vòi nước, nước lạnh dần thấm ướt người Quý Miên Miên.
Diệp Thiều Quang khoanh tay, nheo mắt nhìn nước từ từ chảy xuống, anh nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
Không ngờ thần kinh cô lại thô đến mức độ này, nước lạnh như thế mà cũng không chịu tỉnh? Dây thần kinh được đúc bằng huyền thiếc à?
Đợi nước lạnh từng chút dâng lên mặt Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang cười nham hiểm, ánh mắt còn mang theo chút hưng phấn, lẩm bẩm nói: Tôi không tin... cô còn không chịu tỉnh.
Quả nhiên, một lúc sau, Quý Miên Miên bắt đầu vùng vẫy trong nước lạnh.
Quý Miên Miên đập nước, bọt bắn lên người Diệp Thiều Quang, khiến anh chán ghét lùi về phía sau.
Mắt thấy Quý Miên Miên càng ngày càng giãy giụa điên cuồng hơn, nhưng vì uống say, cô chẳng còn chút sức lực nào, muốn ngồi dậy cũng không được.
Diệp Thiều Quang đợi tới khi Quý Miên Miên không vùng vẫy nổi nữa mới đưa tay tóm cô từ trong nước
ra.
Quý Miên Miên tức khắc ho sặc sụa, vừa rồi cô uống vào không ít nước, cuối cùng mở mắt ra, người vẫn còn hơi choáng váng, thấy Diệp Thiều Quang y như nhìn thấy quỷ.
"Anh... anh... Tên yêu nam chết tiệt... Sao lại là anh?"
Diệp Thiều Quang tóm cổ áo Quý Miên Miên, "Không phải tôi, cô còn muốn là ai nữa?"
Quý Miên Miên lảo đảo: "Tôi... tôi... tôi..."
"Anh là đồ lừa đảo, đồ lừa đảo... Tôi, tôi phải cắn chết anh..."
Giờ trong đầu Quý Miên Miên chỉ nghĩ tới việc Diệp Thiều Quang lừa cô, đã nói sẽ giúp nữ thần, nhưng hắn lại chẳng hề làm gì cả, đồ lừa đảo, tên lừa đảo chết bầm...
Quý Miên Miên há miệng muốn cắn Diệp Thiều Quang, cô ngoạm một phát lên má trái của anh ta.
Diệp Thiều Quang đau quá, lập tức buông Quý Miên Miên ra.
“Bịch” một tiếng, Quý Miên Miên lại ngã vào bồn tắm, mông vừa đập xuống, cô ngẩn ra, sau đó cô ấm ức nhìn Diệp Thiều Quang như một đứa trẻ, nước mắt rơi lã chã.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiều Quang thấy Quý Miên Miên rơi nước mắt, tim anh bỗng đập loạn nhịp.
Mãi cho đến khi Quý Miên Miên bò ra khỏi bồn tắm, ôm lấy anh, anh mới có phản ứng lại.
Diệp Thiều Quang nhíu mày, nói: "Quý Miên Miên, buông ngay cái móng vuốt của cô ra..."
Quý Miên Miên càng quấn chặt hơn, cô áp mặt lên eo Diệp Thiều Quang, làm ướt quần áo anh, đầu cô đang ngất ngư nhưng vẫn cố nói: "Đừng mà, lạnh lắm..."
Diệp Thiều Quang thấy hối hận, tại sao anh lại đưa con ma men này về đây cơ chứ?
Quý Miên Miên uống quá nhiều, vừa rồi tỉnh táo được mất giây giờ hoàn toàn mất hết, cô quấn lấy Diệp Thiều Quang, như một con koala đang treo trên người anh vậy.