"Có thể."
Yến Thanh Ti do dự một chút, gọi cho Nhạc Thính Phong.
Đợi một lúc lâu mới có người bắt máy.
"A lô..."
Yến Thanh Ti nghe được giọn nói của Nhạc Thính Phong, còn kèm theo một ít tiếng cười huyên náo, còn có tiếng nhạc. Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn đồng hồ, mẹ nó, giờ cũng hơn nửa đêm rồi, còn đi ra ngoài chơi đêm cái gì, cô còn thiếu chút nữa là bị người ta...
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Anh đang ở đâu? Có phải không có em ở đấy nên anh không chút kiêng kị mà chơi đêm đúng không?”
Nhạc Thính Phong nghe được giọng của Yến Thanh Ti còn tưởng là mình nghe nhầm, vội vàng nhìn lại dãy số, không đúng mà.
"Thanh Ti? Là em à?"
"Hừ, giờ ngay cả giọng em mà cũng không nhận ra?"
Nhạc Thính Phong nghe được lời châm chọc của Yến Thanh Ti liền vội vàng ra khỏi phòng, giải thích: "Hôm nay có một vụ làm ăn, anh đang ở Bích Lan Đình, không phải là mấy chỗ kiểu kia, anh có phải loại người ấy đâu?"
"Cái này phải hỏi chính anh thôi."
Giọng của Yến Thanh Ti có chút lạnh, con người luôn có thói quen xả giận với người thân cận với mình.
Yến Thanh Ti cũng giống như vậy, cô bị Du Hí làm cho sợ hãi cùng tủi thân mà lại không có chỗ để xả, cô gọi cho Nhạc Thính Phong để mong có chút an ủi, nhưng... anh ta lại đến mấy chỗ như vậy.
Trong lòng Yến Thanh Ti tự nhiên sẽ không vui, dù biết Nhạc Thính Phong sẽ không làm như vậy, cũng biết anh chỉ đang bàn công việc mà thôi.
Bất cứ ai một khi đã thả lỏng tâm trạng nhất định sẽ trở nên tùy hứng, sẽ không quan tâm bất cứ thứ gì khác.
Nhạc Thính Phong nhận ra Yến Thanh Ti có chút không ổn, anh xoa xoa cái trán có chút căng, dịu dàng, nói: "Bảo bối, làm sao vậy, có phải có chuyện gì không vui không? Anh gọi điện cho em mà sao em không nhận, đây là số của ai?"
Yến Thanh Ti hít sâu một hơi, cô không nên nổi giận với Nhạc Thính Phong, bình tĩnh lại nói: "Điện thoại của em rơi mất rồi, mượn tạm người ta gọi cho anh. Không có chuyện gì đâu, em cúp máy trước."
Yến Thanh Ti không dám nói nhiều, cô sợ nói
càng nhiều sẽ càng buồn bực, cô cần khống chế cảm xúc của mình.
Nhạc Thính Phong cau mày nói: "Thanh Ti, em chờ một chút, nói cho anh, em làm sao vậy?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Em không sao, mấy ngày nữa là em về, đợi em về rồi nói. Em đi mua điện thoại rồi gửi số cho anh sau. Cứ vậy đi, gặp sau. Đúng rồi, đây không phải điện thoại của em, anh đừng gọi lại."
Yến Thanh Ti không đợi Nhạc Thính Phong nói gì liền cúp máy.
Cô trả lại di động cho Tống Thanh Ngạn: "Xin lỗi, làm lãng phí thời gian của anh rồi."
Tống Thanh Ngạn cười nhàn nhạt: "Khách sáo quá..."
Lúc nãy anh ta quan sát Yến Thanh Ti, cảm thấy tâm trạng của cô kém vô cùng, đang cố nhẫn nhịn chứ không bùng nổ, tựa hồ cô vừa trải qua cái gì đó không tốt.
Yến Thanh Ti không biết nên nói gì, Tống Thanh Ngạn cũng không mở miệng, hai người đều có chút lúng túng.
Tống Thanh Ngạn còn chưa rời đi, mở miệng hỏi cô: "Hình như cô có chuyện không vui, tôi có thể giúp gì không?"
Yến Thanh Ti:"Cũng không có gì... chắc là tôi nghĩ nhiều quá, thành ra có nhiều áp lực."
Tống Thanh Ngạn nói: "Áp lực đều là tự mình tạo ra cho mình, nhưng mà... một người có áp lực mới có thể khiến mình trở nên tốt hơn, có mục tiêu để theo đuổi con người ta mới tốt lên được."
Yến Thanh Ti cười: "Điều này... rất có đạo lý, nhưng mà áp lực của tôi... hình như chỉ khiến người ta kém đi thôi."
Áp lực của cô đều là báo thù, là suy nghĩ xem làm cách nào để hãm hại người khác.
Tống Thanh Ngạn ngập ngừng một chút rồi nói: “Cô… kì thực rất tốt, là người tốt nhất mà tôi từng thấy trong cái giới giải trí này.