Chương 666 Anh ta không thèm động đến conHạ Lan Tú Sắc nhớ đến thái độ của Nhạc Thính Phong, lại nói: “Mẹ, Nhạc Thính Phong không phải là kẻ biết thương hương tiếc ngọc, anh ta rất máu lạnh. Hơn nữa… anh ta đã có Yến Thanh Ti, anh ta… thật sự thích cô ta… Hình như anh ta thật sự rất thích Yến Thanh Ti…”
Hạ Lan Tú Sắc kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở Bích Lan Đình cho Hạ Lan phu nhân nghe: “Mẹ, mẹ xem vô dụng thôi, anh ta từ đầu đến cuối đều không thèm chạm vào con. Con… không đẹp bằng Yến Thanh Ti.”
Hạ Lan phu nhân cười lạnh một tiếng: “Hừ, trên đời này không có con mèo nào là không ăn vụng cả, đừng bao giờ mong chờ đàn ông sẽ mãi chung thuỷ với một người phụ nữ. Lần này chỉ là thử xem cậu ta như thế nào mà thôi, xem ra thằng nhóc này cũng khó chơi phết đấy.”
Hạ Lan phu nhân yêu thương hiền hoà vuốt tóc cô ta: “Tú Tú, con cứ tin tưởng mẹ… Phụ nữ trên đời này muốn tóm chặt một người đàn ông, từ trước đến nay không phải dựa vào khuôn mặt.”
Hạ Lan Tú Sắc cau mày: “Nhưng mà… anh ta không thích con, anh ta không thích con, con căn bản là không tiếp cận được anh ta.”
“Không cần anh ta phải thích con, chỉ cần con gả vào nhà họ Nhạc là được.”
Hạ Lan phu nhân vuốt ve khuôn mặt của con gái, nói: “Thứ quan trọng nhất của một người phụ nữ đó chính là hôn nhân, nhưng đối tượng để kết hôn là ai thì lại không quan trọng. Chỉ cần cuộc hôn nhân này có thể cho con địa vị, có thể cho con quyền lực và tiền tài, thế là đủ rồi… Nhạc Thính Phong là người thích hợp nhất mà mẹ đã chọn cho con, nhà họ Nhạc ở Lạc Thành này không ai có thể sánh được, cậu ta lại không có anh chị em gì tranh giành quyền thừa kế hết. Tô Ngưng Mi… chính là một con ngốc, không cần phải lo về bà ta, con gả vào đó thì không cần phải buồn rầu vì cái gì hết.”
Quan trọng là, con gái bà gả vào nhà họ Nhạc, bà ta sẽ thành mẹ vợ của Nhạc Thính Phong, con gái không hiểu chuyện quản lý kinh doanh, Tô Ngưng Mi là một con ngốc, bà ta có thể từ từ nhúng tay vào chuyện của Nhạc thị. Có
Nhạc thị làm chỗ dựa, bà ta không cần lo lắng về cái gì cả.
Còn về phần Tô Ngưng Mi, cho đến bây giờ Hạ Lan phu nhân vẫn cho rằng bà không đủ để gây hoạ.
Hạ Lan Tú Sắc nuốt khan: “Mẹ, nhưng mà… con… vẫn còn nhỏ mà…”
Nhạc phu nhân vuốt ve khuôn mặt của cô ta, nói: “Con đã trưởng thành rồi, còn nhỏ cái gì? Bởi vì con còn nhỏ nên mới có thời gian để tính toán những thứ này. Tú Tú, con chỉ cần nghe lời mẹ là được, mẹ nhất định sẽ cho con tất cả những gì tốt nhất, để cuộc đời sau này của con vô ưu vô lo.”
Hạ Lan Tú Sắc gật đầu: “Vâng ạ…"
…
Sau khi Diệp Thiều Quang ra khỏi bệnh viện liền quay lại biệt thự của Du Hí một chuyến, lúc nãy anh ta quên mất chưa xử lý dấu vết mà Yến Thanh Ti để lại. Sau khi xử lý sạch sẽ tóc của Yến Thanh Ti, lau dọn mọi thứ trong phòng, còn xịt cả dung dịch khử sạch không khí, xác nhận không còn sơ hở nào nữa mới rời khỏi đây.
Lúc anh ta về đến khách sạn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Quý Miên Miên đang nằm co ro ngủ trước cửa phòng, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt khô cạn. Điều hoà trong phòng vẫn chạy vù vù, nhiệt độ hiển thị là 22 độ, cô lạnh đến mức run lên cầm cập.
Diệp Thiều Quang cau mày, cái cô ngốc này, thật là…
Anh không biết phải nói gì với cô nàng này nữa.
Diệp Thiều Quang cúi xuống bế Quý Miên Miên lên, đặt lên giường, cởi giày, đắp chăn cho cô.
Quý Miên Miên ngủ rất sâu, mi mắt khẽ động đậy, nhưng vẫn không mở mắt.
Diệp Thiều Quang ngồi bên giường nhìn đồng hồ, giờ đã là ba giờ sáng, sợ rằng đêm nay có muốn ngủ nữa cũng không được.
Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên đang say ngủ, thở dài một hơi, rốt cuộc là đêm nay anh uống nhầm thuốc gì thế không biết? Vội vàng bận rộn nửa đêm, lại chẳng được lợi lộc gì. Diệp Thiều Quang của trước đây, nếu như không có lợi ích gì thì tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ người khác.
Diệp Thiều Quang liếc nhìn Quý Miên Miên, đột nhiên tự cười một mình.