Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng, là vì anh ta, chú có biết tại sao anh ta lại phải nhập viện không?”
“Tại sao?”
Yến Thanh Ti cười: “Là do tôi đẩy anh ta xuống lầu.”
Sự kinh ngạc trên gương mặt Du Dực lập tức biến thành chấn kinh: “Con…”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng, là tôi, bởi vì anh ta bắt cóc tôi, muốn cưỡng bức tôi, tôi chỉ có thể khiến chính bản thân anh ta nếm thử mùi vị của sự thống khổ… Thực ra thì tôi muốn giết chết anh ta hơn, nhưng lại sợ sẽ chuốc lấy phiền phức.”
Gân xanh trên trán Du Dực nổi lên, ông nghiến răng, lửa giận trong mắt đã không dấu được nữa, ông lạnh giọng nói: “Chuyện này con không cần để tâm đến nữa, từ nay về sau con không cần ngại nó.”
“Cám ơn.”
Yến Thanh Ti cố ý nói chuyện này cho Du Dực biết, nếu ông ta đã muốn trả thù cho mẹ cô, vậy thì cô cũng phải thử ông ta một chút, xem rốt cuộc ông ta có bao nhiêu quyết tâm? Nếu như ông ta thật sư quan tâm đến mẹ cô như thế, vậy thì chuyện cô suýt chút nữa bị Du Hí cưỡng bức, ông ta chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thái độ của ông ta đối với Du Hí có thể nhìn ra được quyết tâm của ông ta đối với việc trả thù lớn đến mức nào.
Sự phẫn nộ về chuyện này của Du Dực vượt ra ngoài dự đoán của Yến Thanh Ti, ông lập tức đứng dậy muốn trở về Hải Thành ngay, lúc đi còn dặn dò Yến Thanh Ti chú ý an toàn, rồi ông lại đưa cho Yến Thanh Ti một tấm thẻ hội viên ở đây.
Yến Thanh Ti và Du Dực cùng lúc rời đi, nhưng chưa đi ra đến cửa đã gặp phải một người đàn ông lạ mặt, béo ục ịch.
Gã béo đó biết Du Dực, nhìn thấy Du Dực rồi liền chạy đến nịnh nọt chào hỏi: “Du nhị gia, không ngờ lại là ngài, ngài đến Lạc Thành lúc nào vậy, sao không nói cho em một câu, em nhất định sẽ đón tiếp ngài đàng hoàng?”
Yến Thanh Ti thấy gương mặt của Du Dực cực kì khó chịu, ánh mắt ông ấy liếc nhìn gã béo đó dường như ẩn chứa vô số những lưỡi đao, ông lạnh lùng nói: “Không cần.”
Gã đó vẫn không nhận ra sự chán ghét của Du Dực, nói: “Làm sao có thể thế được. Ngài đã đến
Lạc Thành, nếu Diệp gia chúng tôi không tiếp đón ngài, vậy thì quá là thất lễ rồi. Đi thôi, tôi đưa ngài đến nơi tốt nhất của Lạc Thành để tiêu khiển một phen.”
Yến Thanh Ti thoắt cái đã hiểu ra, hóa ra đó là người nhà họ Diệp!
Chẳng trách…
Yến Thanh Ti cảm thấy tay mình hơi ngứa ngứa!
Du Dực bây giờ đối với người nhà họ Diệp đều mang theo sự hận thù khó mà kiểm soát, ông hất tay gã đó ra: “Tôi nói là
không cần!”
Lúc này, cuối cùng thì cái gã béo đó cũng nhận ra sự chán ghét và sự khó chịu của Du Dực, hắn ta sững sờ, ánh mắt liếc qua Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti chỉ đeo một cái kính râm, tên béo đó vừa nhìn đã nhận ra cô là ai, hắn ta vỗ tay một cái, thô bỉ nói: “Ồ, đây chẳng phải là… cái cô… cái cô… Yến Thanh Ti danh tiếng lẫy lừng chuyên đi bán thân đó sao? Nhị gia, không tồi nha, không ngờ ngài lại thích cái kiểu này, biết thế tôi đã sớm lột sạch quần áo của cô ta ném lên giường ngài rồi. Chẳng trách ngài lại vội đi như thế, hoá ra là bị con tiểu yêu tinh này hớp mất hồn.”
Một giây tiếp theo Yến Thanh Ti không nhìn thấy Du Dực ra tay như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng con lợn kia kêu gào thảm thiết, hắn đã ngã bò ra đất. Chân của Du Dực dẫm lên cổ hắn ta, chỉ cần ông ấy giẫm mạnh một cái liền có thể đạp gãy cái cổ của hắn ngay lập tức.
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Du Dực, cô có thể nhìn thấy sát khí trên gương mặt của ông. Ông thực sự muốn giết cái tên béo này. Tiếng kêu gào của hắn ta càng lúc càng yếu.
Đây là ở giữa nơi công cộng, nếu như thật sự giết người vậy thì đồng nghĩa với tự sát, Yến Thanh Ti vội nói: “Hắn ta sắp không chịu nổi rồi.”
Du Dực vẫn không có phản ứng, sức lực ở trên chân không hề nhẹ đi, ông nói: “Xin lỗi đi.”