Du Hí càng nghĩ càng điên, Yến Thanh Ti làm thế nào mà cấu kết được với cái lão hòa thượng nhà anh ta chứ?
Con mẹ nó, chắc công phu trên giường tốt lắm nha!
Không được, không được, không được nghĩ, chú hai sẽ giết chết mình mất!
Bị người ta đánh thành bộ dạng như quỷ, lại không thể mách người nhà được, thật đau khổ quá đi!
Nhưng vì sau này có thể sống khỏe mạnh, chút đau khổ này, anh ta chỉ có thể cắn nát rồi nuốt vào bụng thôi.
Ai bảo anh ta không dám chọc chú hai chứ?
Du Hí thở hổn hển một lúc mới cảm giác được cả người đều đau, không biết là đau ở chỗ nào, chỉ biết chỗ nào cũng đau.
Du Hí muốn gọi người, nhưng lại nghĩ đến một chuyện, bèn bò lại bên thùng rác, lấy cái khăn tay mà Du Dực ném đi lúc nãy, định ném vào bồn cầu nhưng lại sợ bị tắc nên đành bò ra bên ngoài, tìm bật lửa đốt sạch cái khăn tay đi.
Nhìn khăn tay đang cháy hừng hực, Du Hí mắng: "Du Dực, tên khốn khiếp, bị ông đánh tôi còn phải giúp ông xử lí chứng cứ..."
Việc bị Du Dực uy hiếp, anh ta không dám nói cho người nhà biết, nếu không anh ta việc gì phải lo sợ như vậy. Chú hai lại là một người có bệnh sạch sẽ, khăn tay đều được làm riêng, trong nhà ai cũng nhận được kiểu khăn tay này. Nếu như bị ai nhìn thấy thì không cần nghĩ cũng biết Du Dực đã tới đây.
Du Hí cảm thấy chú hai cố ý vứt lại, muốn xem anh ta có tự giác xử lí hay không, nếu không xử lí tức là muốn ngầm mách cho người trong nhà, cũng tức là muốn chống lại ông.
Lão hồ ly này thật không phải người, khốn khiếp, khốn khiếp!
Ông chờ xem, sớm muộn gì con yêu tinh Yến Thanh Ti cũng lừa gạt ông thôi, để tôi nhìn ông bị chơi đểu, bị cắm sừng.
Đốt khăn tay xong, Du Hí mới nhấn chuông, gọi y tá.
Lúc bác sĩ bước vào, thấy bộ dạng Du Hí nằm dưới đất thì sợ hết hồn: "Cậu bị người ta đánh sao?"
Trong lòng Du Hí nói, ông nói chuẩn rồi đấy!
Nhưng ngoài miệng lại không thể thừa nhận, chỉ có thể cam chịu nói rằng lúc
đi vệ sinh bị ngã.
Anh ta bực bội muốn chết, không chỉ vết thương bị nứt ra mà ngay cả chỗ xương gãy cũng bị lệch, điều này đồng nghĩa với việc anh ta lại phải ở trong bệnh viện thêm một khoảng thời gian rất lâu.
Tình huống Du Hí như thế tất nhiên khiến cha mẹ sinh nghi, nhưng bất kể là hỏi thế nào anh ra cũng chỉ nói là anh ta tự ngã xuống, không liên quan tới bất kì ai.
...
Yến Thanh Ti giúp Nhạc phu nhân đi chọn quần áo cho buổi tiệc, nhưng đi cả một buổi chiều thì hai phần ba chỗ đồ đã mua là của cô, Nhạc phu nhân chỉ hận không thể đem cả trung tâm thương mại mang về.
Nhạc phu nhân còn lo lắng Yến Thanh Ti sẽ cảm thấy ngại, khoác tay cô nói: "Phụ nữ ý mà, lúc còn trẻ nhất định phải ăn mặc thật đẹp, xuân sắc cũng chỉ có lúc, qua rồi muốn cưa sừng làm nghé thì rất khó coi. Huống hồ, con đẹp như vậy, thân hình tốt như thế, không mặc thì quá đáng tiếc. Nếu không phải do xe chứa không được thì bác đã mua thêm ít nữa rồi. Con mặc cái nào cũng đẹp, không cần tiết kiệm tiền cho thằng con bác, nó có nhiều tiền như vậy mà suốt ngày cứ keo kiệt với bác."
Nhạc Thính Phong mà nghe được nhất định sẽ lăn ra chết oan.
Anh mà keo kiệt ư, mẹ ruột của anh muốn bao nhiêu tiền anh đều đưa chưa thiếu một đồng.
Những gì Nhạc phu nhân nói khiến Yến Thanh Ti cảm thấy ấm lòng, cô khoác tay bà nói:"Bác gái, bác tốt với con quá, con... không biết nên làm gì cho phải!"
Nhạc phu nhân cười nói: "Con cứ gả cho Thính Phong là được rồi!"
"Con..." Yến Thanh Ti không biết trả lời như thế nào, cô muốn gật đầu, cũng muốn nói vâng, nhưng tương lai thế nào cô không dám nghĩ.