"Đến lúc đó thì diệt trừ cả nhà họ Diệp luôn một thể…” Nhạc Thính Phong vẫn cười cười, buông một câu nhẹ bẫng, dường như đang nói về một chuyện cực kì bình thường, chẳng có bất kì áp lực nào.
Du Dực không nói gì, trầm mặc nhìn Nhạc Thính Phong.
Qua một lúc lâu sau, ông mới cười nói: “Rất tốt, có thể nói ra được câu này, cũng coi như Thanh Ti đã không nhìn nhầm cậu…”
Du Dực thích thanh niên có nhiệt huyết, có năng lực, có đảm lược, thằng cháu kia của ông thì thôi, coi như bỏ đi. Nhạc Thính Phong tốt hơn Du Hí gấp trăm lần, còn trẻ mà đã chống đỡ cả nhà họ Nhạc, có lẽ nó thực sự có thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong hất cằm, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, nếu như tôi là một kẻ không nên thân, tôi cũng sẽ không theo đuổi cô ấy. Không mang lại được hạnh phúc cho cô ấy, không bảo vệ được cô ấy, tôi thà không bao giờ đụng đến cô ấy.”
Nếu như anh không bảo vệ được Yến Thanh Ti thật, anh sẽ biến mình trở nên mạnh mẽ sau đó tiếp tục bảo vệ cô. Nhưng trước khi anh trở nên mạnh mẽ, anh sẽ không cho một thằng đàn ông nào khác có cơ hội tiếp cận Yến Thanh Ti.
Hảo cảm của Du Dực đối với Nhạc Thính Phong lại tăng thêm chút nữa: “Cậu biết thế thì tốt. Về phía nhà họ Diệp, tôi nhất định sẽ không buông tha, cậu chỉ cần làm cho con bé hạnh phúc là được rồi. Tôi vốn dĩ không có ý định bỏ qua cho Diệp Vỹ Quang, chỉ là nghĩ qua hai ngày nữa mới xử lý nó, không ngờ cậu lại nhanh tay đến vậy.”
Nếu như Du Dực đã nói muốn bảo vệ Yến Thanh Ti thì có nghĩa ông không chỉ nói suông. Hôm đó ông vội quay về, hơn nữa ông cũng lo lắng nếu ngay hôm đó xử lý Diệp Vỹ Quang sẽ bị nhà họ Diệp nghi ngờ, cho nên dự định để đến hai hôm sau. Không ngờ rằng, đến khi ông quay lại Lạc Thành thì hắn ta đã bị xử lý xong xuôi rồi, hơn nữa còn bị hành hạ đặc biệt thê thảm.
Du Dực nhìn những tin tức phát tán trên mạng cũng đại khái đoán ra quá trình gây án của Nhạc Thính Phong. Cũng coi như là hoàn mỹ, ít nhất, Diệp Kiến Công có nghi ngờ
thì ông cũng không tìm ra được chứng cứ.
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng: “Đây không phải là do tôi hành động quá nhanh sao? Tôi sợ nếu tôi chậm chân, Diệp Vỹ Quang sẽ quay ra trả thù Yến Thanh Ti. Thằng đó ngu thì ngu thật nhưng lại thuộc loại có thù tất báo. Hắn không dám động đến ông, vậy nhất định sẽ giận cá chém thớt, quay ra đối phó với Thanh Ti. Tôi không ra tay trước, chẳng lẽ còn đợi hắn xuống tay với Thanh Ti?”
Nhạc Thính Phong không sợ nhà họ Diệp, anh thà làm cho Diệp Vỹ Quang xong đời, chính thức trở mặt luôn với nhà họ Diệp, cũng không muốn để Yến Thanh Ti gặp nguy hiểm.
Du Dực gật đầu: “Rất tốt…”
…
Ở một nơi khác, Hạ Lan Phương Niên tra xét trong khách sạn từ trên xuống dưới hai lần, cũng hỏi quản lý của khách sạn, còn có cả vài người trong công ty nữa nhưng không phát hiện ra có điều gì kì lạ.
Bản thân Hạ Lan Phương Niên cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, trong lòng anh có nghi ngờ, lẽ nào mẹ anh không làm gì thật sao?
Nhưng nếu bà không làm gì thì tại sao lại nói như thế?
Trong lòng Hạ Lan Phương Niên sốt ruột, anh rất lo lắng mẹ anh lại làm chuyện gì đó quá đáng tổn thương đến Nhạc phu nhân…
Hạ Lan Tú Sắc thấy vậy, thì thầm với Hạ Lan phu nhân: “Mẹ, anh hai vẫn đang tra xét, hỏi han khắp nơi kìa.”
Hạ Lan phu nhân đang uống rượu, bà ta cười lạnh: “Kệ nó đi…”
“Mẹ, nếu nhỡ mà…”
“Không có nhỡ nhàng gì hết… Nó không hỏi ra được cái gì đâu, mẹ đã chuẩn bị cho Tô Ngưng Mi một món quà rất đặc biệt, sao có thể tuỳ tiện bị người khác hỏi ra được cơ chứ? Hừ, nó đúng mà một đứa ăn hại, nuôi nó lớn như thế, lại bị một con đàn bà làm hỏng.”
Hạ Lan phu nhân nghĩ đến Yến Thanh Ti, mãi cho đến tận bây giờ bà ta vẫn cứ cho rằng Hạ Lan Phương Niên thành ra như thế này là do bị Yến Thanh Ti mê hoặc.
Hạ Lan Tú Sắc cắn môi, “Mẹ, anh hai rất giỏi mà, mẹ nói thế… sẽ khiến anh ấy đau lòng đấy…”