Khúc Kính cười khà khà nói: "Chuyện này chưa kết thúc đâu, vội làm gì, lát về tôi sẽ báo cảnh sát giúp ông."
Nhạc phu nhân chậm rãi nói: "Trương Thanh Nhã, bà nói bà phải đấu với tôi đến cùng, nhưng bà lấy cái gì ra để đấu với tôi, bà dựa vào cái gì để đấu được đây? Bà có gì hơn tôi? Đàn ông à? Niềm kiêu hãnh lớn nhất của bà chính là được gả vào nhà Hạ Lan, được lên chức Hạ Lan phu nhân, bà tưởng bà như vậy thì có thể thành phượng hoàng rồi chắc? Đừng quên... năm ấy bà làm thế nào để được gả cho Hạ Lan Minh Đức? Bà có muốn tôi vạch trần hết tất cả những chuyện cũ xấu xa, dơ bẩn bà từng làm ra cho mọi người biết bộ mặt thật của bà luôn không?”
Hạ Lan Minh Đức có tức tới mấy cũng nghe ra được ẩn ý trong câu nói này, ông ta lập tức hỏi: "Bà có ý gì?"
Hạ Lan phu nhân hoảng loạn gào lên: "Bà nói linh tinh, Minh Đức, anh đừng nghe bà ta nói linh tinh, tất cả những gì bà ta nói đều là xằng bậy hết..."
Quý Miên Miên ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Bà kêu cái gì mà kêu, Thái hậu nhà chúng tôi còn chưa nói gì mà bà đã la hét kêu người ta nói bậy, bà chột dạ cũng sớm quá rồi đấy."
Hạ Lan Minh Đức lại hỏi: "Nhạc phu nhân, rốt cuộc bà có ý gì?"
Nhạc phu nhâm cười chế giễu: "Ý gì à, ông tưởng khi ấy ông say rượu mất lí trí mới ngủ với bà ta hả? Đồ ngu, là bà ta bỏ thuốc ông đấy. Ông thử hỏi tất cả đàn ông ở đây xem, một gã đàn ông say như chết, say không biết gì nữa mà còn có thể trèo lên cưỡng bức một cô gái tỉnh táo à? Trước khi làm những chuyện ấy, ông phải tự hỏi bản thân mình trước xem là khi ấy ông còn có thể cương được không đã nhé?"
Tròng mắt Hạ Lan Minh Đức như muốn rớt ra, ông ta sửng sốt nhìn Nhạc phu nhân.
Hạ Lan phu nhân thấy hốt hoảng, vội nói: "Minh Đức, đừng tin... Anh đừng tin, bà ta đang muốn chia rẽ chúng ta đấy. Bà ta chỉ đang xúi giục anh thôi, anh đừng trúng gian kế của bà ta. Mụ đàn bà này, bà ta... nham hiểm lắm!
Vợ chồng mình sống với nhau mấy chục năm, chẳng lẽ anh còn không tin em sao?"
"Anh biết, chúng ta đã là vợ chồng mấy chục năm, chúng ta... là vợ chồng..." Hạ Lan Minh Đức luôn miệng nói hai người là vợ chồng.
Ông ta đang tự nói với chính mình, năm ấy kể cả Trương Thanh Nhã có thật sự bỏ thuốc ông ta đi chăng nữa, hiện tại hai người cũng đã là vợ chồng hơn ba mươi năm, có với nhau đến hai mặt con rồi, những chuyện ấy dù có là thật đi nữa thì cũng không thể so đo tính toán được.
Hạ Lan Minh Đức nghĩ như vậy rất đúng, đó cũng là cách nghĩ lí trí nhất, không thể nào chối bỏ sự thật hai người là vợ chồng của nhau.
Tiếc là, Nhạc phu nhân vẫn chưa tung hết chiêu, bà lại vứt ra một quả bom nữa: "À... Suýt chút nữa thì quên mất, Hạ Lan Minh Đức, có phải ông vẫn tưởng rằng ông là người đàn ông đầu tiên của Trương Thanh Nhã không?"
Hạ Lan Minh Đức nhìn Nhạc phu nhân đầy phòng bị.
Nhạc phu nhân mỉa mai nói: "Đừng giả ngu, thật không ngờ ông sống tới nửa đời người rồi mà vẫn nghĩ không tới chuyện này, bị lừa mấy chục năm cũng là đáng đời lắm. Ngủ với bao nhiêu phụ nữ như vậy, sao ông không nghĩ tới lần đầu với Trương Thanh Nhã có gì đó khác lạ sao?... Hạ Lan Minh Đức, nể tình tôi thấy ông vẫn có chút nhân tính hơn Trương Thanh Nhã, hôm nay tôi sẽ nói cho ông biết, người đàn ông đầu tiên của Trương Thanh Nhã chính là giáo viên chủ nhiệm cấp ba, tên là Ngô Quốc Đống, giờ ông ta đã nghỉ hưu, ông muốn tra thì lúc nào cũng có thể tra được hết."
Nhạc phu nhân sờ cằm nói: "Còn về việc tại sao tôi lại biết rõ như vậy, sao tôi có thể biết được chuyện này à? Vì năm 17 tuổi, bà ta muốn đánh tráo bài thi của tôi với bà ta, muốn để mọi người trong nhà tưởng tôi ở trường không học hành tử tế, muốn để tôi bị cấm túc trong kì nghỉ hè, cho nên đã ngủ với chủ nhiệm, kết quả bài thi của hai chúng tôi bị đánh tráo thật. Ông tưởng vợ ông là thánh mẫu thuần khiết lắm chắc, thật ra ngay từ nhỏ đã là một ả dâm đãng rồi."