Chương 816Trong lòng bác, ông ta đã chết từ lâu rồiB
óng dáng đó của ông dường như khiến cô cảm nhận được một thứ tình cảm từ trước đến nay cô chưa bao giờ được trải nghiệm.
Trên đường về nhà, Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti vẫn không nói gì, liền hỏi: “Sao vậy, ông ta nói gì mà sắc mặt em lại kém thế?”
Cô lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, em đang lo lắng, có thể em vừa mới phát hiện ra một… phiền toái lớn.”
Nhìn biểu hiện của Du Dực như thế là cô biết, nếu chuyện mà cô vừa nói cho ông đúng như những gì ông đang suy đoán, có lẽ nó sẽ là một chuyện động trời, vậy… sẽ chỉ mang lại phiền toái lớn hơn nữa mà thôi.
Nhưng mà Yến Thanh Ti thực sự cảm thấy rất kì lạ, tại sao mẹ cô lại có một sợi dây chuyền giống hệt với cái của Du Hí?
Nếu như sợi dây chuyền đó không phải là đồ gia truyền của nhà họ Du, vậy nguồn gốc của sợi dây chuyền này là từ đâu? Ai đã đưa nó cho Du Hí?
Trong đầu Yến Thanh Ti giờ là một mớ hỗn độn.
Nhạc Thính Phong một tay cầm vô lăng, một tay siết chặt lấy tay cô.
“Có anh ở đây, cả mẹ và anh đều bên cạnh em.”
Nhạc phu nhân ngồi ở đằng sau cũng nói: “Đúng thế, bác cũng ở bên cạnh con. Thanh Ti, con xem, bây giờ bác siêu không, một mình bác đấu với người khác không thành vấn đề. Sau này bác có thể giúp con rồi, sẽ không để con phải xông pha một mình nữa.”
Trong lòng Yến Thanh Ti ấm áp, đúng vậy, bây giờ bên cạnh cô còn có hai người họ, giờ đã không giống với trước kia nữa rồi, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng chỉ có một mình cô gánh vác.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vâng, đúng thế, hôm nay bác lợi hại cực kì luôn.”
Nhạc phu nhân đỏ mặt: “Thực ra, nếu không có hai đứa ở bên cạnh bác, bác đã sớm bị doạ ngất đi rồi. Con có biết tại sao giữa chừng bác lại phải ngồi xuống không? Bởi vì chân bác run hết cả lên, bác mà không ngồi xuống thì ngã mất. Lúc đó, khi bác nhìn thấy Nhạc Bằng Trình, bác thực sự rất kinh ngạc, bác ngạc nhiên đến mức mặt bác không còn biểu cảm nào khác nữa. Bác thực sự không ngờ rằng Trương Thanh Nhã lại lôi Nhạc Bằng Trình về đây. Bác cũng thấy buồn bực, con mụ đó trước đây lúc còn ở nhà luôn đối địch với bác thì cũng thôi, bây giờ
lại còn thế, rốt cuộc là bà ta muốn cái gì cơ chứ?”
Yến Thanh Ti cười cười: “Chắc là vì… muốn để bác không được sống yên ổn. Tâm lý của loại người này vặn vẹo vô cùng, bác không có cách nào dùng suy nghĩ bình thường của mình để hiểu được tâm lý của một kẻ điên đâu.”
Thực ra tâm lý của Hạ Lan phu nhân cũng không khó để lý giải. Bà ta rất háo thắng, cực kì ham thích hư vinh, lại là một
người có lòng đố kị mạnh mẽ, ông trời cho bà ta tính nết của công chúa nhưng lại để số mệnh và thân phận của bà ta là một con hầu.
Cha bà ta dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội ở lại nhà họ Tô cho bà ta, nhưng bà ta chỉ thấy Nhạc phu nhân là hòn ngọc quý được cả nhà cưng chiều, chỉ thấy Nhạc phu nhân cũng bằng tuổi mình mà lại có rất nhiều thứ, Nhạc phu nhân không cần làm gì cũng có thể có được tất cả. Còn bản thân bà ta lại chẳng có gì, kiểu tâm lý tự ti này dần dần biến thành đố kị, đố kị sẽ khiến con người ta mất đi lý trí, sẽ khiến cho người ta trở nên điên cuồng.
Cho dù sau này Hạ Lan phu nhân có được tất cả những gì mà bản thân bà ta mong muốn, sống một cuộc sống giàu sang, nhưng bà ta cũng sẽ không vì thế mà bình tĩnh lại. Bà ta sẽ chỉ càng lúc càng điên cuồng hơn, muốn cướp hết mọi thứ của Nhạc phu nhân, muốn thấy bà gặp xui xẻo, muốn bà phải quỳ dưới chân mình, nó đã trở thành tâm nguyện suốt bao nhiêu năm của bà ta. Đây là bệnh, phải trị!
Yến Thanh Ti nghĩ ra một chuyện, cô hỏi Nhạc phu nhân: “Bác gái, cháu vẫn cứ thắc mắc tại sao lúc đó bác lại nghĩ ra được chiêu… Nhạc Bằng Trình đã chết rồi?”
Nhạc phu nhân nâng cằm lên nói: “Trong lòng bác, ông ta đã chết từ lâu rồi. Hơn ba mươi năm qua hầu như mỗi ngày bác đều nghĩ sao ông ta lại không chết quách đi cho rồi, tại sao ông ta vẫn chưa chết? Bác thật sự không muốn ông ta sống thêm một ngày nào nữa.”