Cảnh sát hỏi bà ta như thể bà ta là tội phạm lừa đảo, Hạ Lan phu nhân thật sự không thể chịu nổi nữa, bà ta gào lên: "Tôi đã nói rồi, ông ta là thật, là thật, là thật... Tại sao các người không chịu tin? Ảnh của Nhạc Bằng Trình cách người cũng thấy rồi đấy, hai người giống y hệt nhau, không khác điểm gì, trên đời này sao lại có thể giống được đến mức ấy? Dù cho có là anh em sinh đôi đi chăng nữa cũng không thể, cảnh sát các người có phá án thì cũng nên thông minh ra một chút chứ?"
Viên cảnh sát ghi chép lại không hề tức giận, anh nói: "Thế gian này rộng lớn như vậy, có giống nhau cũng đâu có gì kì lạ? Giấy chứng tử và các tư liệu đều đã được chứng thực, hôm nay bà có thể không thừa nhận, nhưng đợi sau khi chúng tôi tra rõ ra tất cả mọi chuyện, bà muốn nói thì cũng muộn rồi."
Hạ Lan phu nhân tức đến hộc máu.
Cảnh sát đi rồi, một mình bà ta nằm đó, chỉ cảm thấy ngực ấm ách khó chịu.
Hạ Lan Minh Đức không ở đây, Hạ Lan Phương Niên cũng chẳng thấy đâu, giờ không biết con gái bà ta thế nào rồi?
Tâm trạng Hạ Lan phu nhân loạn như cào cào.
Có người bước vào, Hạ Lan phu nhân còn tưởng là cảnh sát, bà mở miệng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không biết là không biết. Rốt cuộc các người muốn hỏi cái gì? Chẳng lẽ các người muốn vu oan giá họa cho tôi sao?"
Một lát sau, cửa phòng vang lên một giọng nói rụt rè: "Chị Trương, xin lỗi đã quấy rầy..."
Hạ Lan phu nhân nghe thấy giọng liền quay phắt lại. Bà ta thấy một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi đang đứng trước cửa, dáng vẻ thanh tú, nhìn có vẻ trẻ hơn so với tuổi thật, không phải kiểu đặc biệt xinh đẹp, nhưng rất dễ nhìn, cảm giác rất dễ chịu, giọng nói nghe cũng rất hay.
Nhìn thì có vẻ là người không có bất cứ sự công kích nào, dù cho là giọng nói hay dáng vẻ cũng đều rất ôn hòa, nhã nhặn, nhưng vừa thấy người này, Hạ Lan phu nhân bỗng xù lông như một con gà chọi: "Ai cho cô tới đây? Cô cút ra ngoài cho tôi, cút... Đồ tiện nhân, đồ hồ ly tinh... Cô chạy
tới đây là muốn diễu võ dương oai với tôi có đúng không? Cô đừng có mơ, cút ngay cho tôi..."
Tất nhiên Hạ Lan phu nhân biết người này, vì đây chính là Lý Tĩnh Di - bồ nhí mà Hạ Lan Minh Đức nuôi dưỡng bên ngoài.
Đây chính là một cái gai khác đâm trong lòng Hạ Lan phu nhân, bà ta lúc nào cũng muốn nhổ nó đi nhưng mãi vẫn không nhổ được.
Năm ấy, bà ta cũng đã biết việc Hạ Lan Minh Đức bồ bịch bên ngoài, nhưng vì để giữ hình tượng của mình trong lòng ông ta, để củng cố địa vị của mình, bà ta vẫn cố nhẫn nhịn không động tới. Bà ta cảm thấy tiểu tam ở ngoài chung quy cũng chỉ là tiểu tam, vĩnh viễn không thể đặt chân được vào nơi cao quý, huống hồ nếu bà ta làm loạn lên để mọi người biết được, bà ta làm sao có thể duy trì hình tượng tình cảm vợ chồng sâu đậm với Hạ Lan Minh Đức được nữa?
Thế nên, Hạ Lan phu nhân vẫn luôn nhẫn nhịn Lý Tĩnh Di, nhẫn cho tới khi bà ta lâm vào tình cảnh khó khăn như bây giờ.
Lý Tĩnh Di cười dịu dàng, cô xách một bình giữ ấm vào, vẫn làm như không hề nghe hay thấy địch ý và những tiếng chửi mắng kia của Hạ Lan phu nhân.
Lý Tĩnh Di cười nói: "Em mang chút canh gà tới cho chị, em vừa mới đun ở nhà xong, để nhỏ lửa ninh cả một ngày đấy, chị nếm thử đi."
Lý Tĩnh Di đổ canh ra một cái bát, canh gà đen được ninh loãng lấy nước trong. Lúc ninh, cô cũng đã hớt hết lớp dầu bên trên đi rồi, mùi thơm tỏa ra khiến người khác thèm vô cùng.
Cô lấy một cái thìa ra, múc một thìa, cẩn thận thổi mấy cái rồi đưa tới trước mặt Hạ Lan phu nhân: "Chị, chị nếm thử đi, canh này Minh Đức cũng thích ăn lắm. Cái cái khác em không biết, cũng chỉ biết nấu chút canh này, lần nào Minh Đức tới chỗ em cũng thích nhất là ăn một bát canh gà do em nấu, em tin là chị cũng sẽ thích đấy."