Chương 834TÔI XIN CÔ Ở LẠI NHÀ TÔIĐ
ột nhiên, nhà hàng xóm bên cạnh tự dung nhô ra một bác gái trung niên, nói: "Nhóc con nói láo là không tốt nha. Rõ ràng là cậu đuổi bạn gái ra ngoài, bạn gái cậu lúc nãy còn thật thảm hại kia kìa, gọi cậu mở cửa mãi cậu không thèm mở, chúng tôi đều nghe được hết đấy!"
Quý Miên Miên liên tục gật đầu, không sai, không sai, rõ ràng là cô bị cái tên này đuổi ra ngoài. Dù cô không phải bạn gái của Diệp Thiều Quang nhưng thật khó khăn mới có một bác gái nhiệt tính đứng về chính nghĩa như thế nên cô suy nghĩ một chút rồi tự động bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt kia.
"Đúng, đúng, đúng, là tôi bị anh ta đuổi ra ngoài nha."
Lãnh Nhiên vội vàng nói: "Nếu có tranh cãi thì tốt nhất cứ ngồi xuống nói cho rõ ràng, gây gổ như vậy cũng không giải quyết được gì!"
Diệp Thiều Quang ôm lấy Quý Miên Miên nói: "Tôi với bạn gái có chút vấn đề nhỏ, chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết, không phiền mấy người phải quan tâm."
Bác gái hàng xóm nói: "Ê, cô bé, loại đàn ông mà chỉ cãi nhau một tí liền đem cháu ném ra ngoài thì phải cẩn thận một chút."
Diệp Thiều Quang trừng mắt liếc qua, bác gái lập tức im miệng.
Bên cạnh bác gái kia lại nhô ra thêm một bác trai, nói: "Cô bé à, nếu lần sau còn cãi nhau nữa thì có thể tới gõ cửa nhà bác, bác cho cháu ngồi nhờ."
Bác gái kia đưa tay nhéo ông chồng, đem ông ta kéo vào, đóng cửa cái “rầm”.
Lãnh Nhiên nhỏ giọng nói: "Tôi cũng ở ngay bên cạnh, sau này nếu cô... nếu cô có cái gì khó khăn, qua nhà tôi ngồi cũng được..."
Lãnh Nhiên khó khăn lắm mới có thể nói ra những lời này, cậu ta cũng không dám nhìn vào mắt của Diệp Thiều Quang, thật muốn bỏ của chạy lấy người.
Cậu không nghĩ tới sẽ gặp Quý Miên Miên ở đây, mà cô ấy lại là trợ lý của chị Thanh Ti. Nếu như Quý Miên Miên thật sự bị bạn trai bắt nạt, dù sao hai người là chỗ quen biết cũng nên phải quan tâm một chút, nếu không biết ăn nói sao với chị Thanh Ti đây?
Quý Miên Miên gật đầu liên tục: "Được, được, được, vậy tôi qua
nhà cậu... ngồi..."
Không đợi Quý Miên Miên nói xong, Diệp Thiều Quang đã đem cô ném vào nhà, đóng cửa cái “rầm”: "Thật sự có bản lĩnh đấy Quý Miên Miên, mới đứng ngoài cửa có một xíu đã có thể cấu kết với một tên tiểu bạch kiểm rồi."
Quý Miên Miên bĩu mỗi: "Cái gì mà tiểu bạch kiểm? Lãnh Nhiên chính là một tiểu thịt tươi, đúng là rất đẹp trai, là một ngôi sao đang lên, tiền đồ vô hạn, là đối tượng được công ty chúng tôi nâng đỡ, anh ăn nói tử tế một chút. Đúng rồi, chẳng phải anh đuổi tôi đi sao? Anh lại kéo tôi trở lại làm gì?"
Diệp Thiều Quang lôi Quý Miên Miên vào trong: "Đi? Để cho cô đi sáng nhà hàng xóm cắm sừng tôi sao? Cô nghĩ hay nhỉ?"
Quý Miên Miên “hừ” một tiếng: "Không để tôi đi cũng không cho tôi ở, rốt cuộc anh muốn cái gì?"
"Bắt đầu từ giờ trở đi, cô chỉ có thể ở trong cái nhà này, hai nhà hàng xóm nhà nào nào cũng không được đi qua."
Mấy người hàng xóm chẳng một ai tốt, cái đôi vợ chồng lắm chuyện kia chỉ biết xúi bậy, còn cái tên tiểu bạch kiểm kia nữa, mẹ nó... chỉ biết dựa vào mặt mà quyến rũ con nhà người ta.
Quý Miên Miên đảo con ngươi hai vòng: "Đây là anh nói đó nha, là anh cầu xin tôi ở lại nhà anh đó?"
"Đừng có nói nhảm, dọn cái bàn mau lên."
Quý Miên Miên lại cố hỏi thêm một câu: "Anh đã kêu tôi ở lại thì về sau đừng hòng đuổi tôi đi."
Diệp Thiều Quang nắm lấy cằm của Quý Miên Miên: "Đừng có nói đuổi em đi, chỉ sợ có về sau em có muốn đi cũng đi không nổi."
Quý Miên Miên hét lên một tiếng, nằm vật ra ghế salon: "Yeah... quá tuyệt, cuối cùng về sau cũng chẳng cần lo tới chuyện nộp tiền thuê nhà nữa."