Chương 840CHÁU TUYỆT ĐỐI KHÔNG DÁM ĐỤNG VÀO CÔ ẤY DÙ CHỈ MỘT NGÓN TAYD
u Hí đương nhiên biết chú hai không chỉ biết nói suông thôi đâu, ông ta đã nói cái gì thì phải làm được cái đó.
Du Hí không ngừng nói: "Chú... chú... chú hai, dạo này cháu cực kì biết điều, không hề làm chuyện xấu nào, cháu chỉ nằm trên giường bệnh thôi, cái gì cũng không làm, càng không dám có ý đồ gì với Yến Thanh Ti. Cháu… cháu... đúng rồi, để đền bù sai lầm trước kia, cháu còn thuê người trên mạng không ngừng hâm nóng nhiệt độ bộ phim mới chiếu của cô ta. Chú hai, cháu không có ý gì khác, cháu chỉ đơn thuần muốn đền bù một chút thôi. Chú... chú yên tâm, cháu tuyệt đối không dám đụng vào cô ta dù chỉ một ngón tay, thật sự, thật sự..."
Du Hí vì muốn tăng độ hảo cảm của chú hai nên gần đây cũng thuê một nhóm người trên mạng đi tuyên truyền phim mới của Yến Thanh Ti để tăng độ hot. Dù sao... anh ta cũng không dám đắc tội Yến Thanh Ti nữa.
Du Hí muốn giúp Yến Thanh Ti, sau đó tìm giúp cô ta mấy nguồn tài trợ tốt, nói không chừng ấn tượng của chú hai về anh ta sẽ không còn kém như vậy, có lẽ có thể để anh ta sống thoải mái hơn một chút.
Du Dực thấy Du Hí trả lời như vậy thì cũng coi như là biết điều, biết anh ta sẽ không có tâm tư đi gây rối nữa, gật đầu: "Trong lòng biết rõ là được."
Du Hí gật đầu như đảo thuốc: "Chú hai yên tâm, trong lòng cháu hiểu rất rõ, cháu sẽ tìm... tìm cho cô ta một show truyền hình, bảo đảm có thể khiến cô ta càng nổi tiếng..."
Du Dực cười nhạt: "Còn cần tới cháu hay sao?"
Du Hí xua tay: "Không cần, dĩ nhiên không cần, nhưng mà... cháu đây chỉ muốn giúp đỡ một chút, không có ý gì khác..."
"Nhớ kĩ
lời chú nói."
"Vâng, vâng, đã nhớ, chú hai nói gì cháu đều nhớ hết, nhất định sẽ không có ý gì khác."
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hình như là y tá đi kiểm tra phòng. Du Hí vội nói: "Chú hai, nếu không... nếu không… chú tránh vào nhà vệ sinh đi..."
Nhưng mà lời còn chưa dứt, đã thấy Du Dực kéo rèm cửa sổ lên, đẩy cửa sổ ra, xoay người nhảy xuống.
Tiếng nói của Du Hí nghẹn lại, mẹ nó, đây là tầng bảy nha!
Miệng Du Hí há thật to, có thể nhét vừa được cả một quả trứng, tận đến lúc y tá bước vào miệng anh ta vẫn chưa khép lại được.
Y tá đẩy cửa ra thấy Du Hí vẫn chưa ngủ liền hỏi:" Sao anh chưa ngủ?"
Du Hí đưa tay tự đẩy cằm mình lên, rồi khép miệng lại quay đầu nói: "Mời tỉnh dậy đi vệ sinh."
Y tá thấy cửa sổ mở, lại hỏi: "Ê, sao không đóng cửa sổ?"
Du Hí sờ mũi một cái, nói: "A... cảm thấy hơi bí nên mở ra."
"Bây giờ anh tốt nhất đừng có ra gió." Y tá đi tới muốn đóng cửa sổ lại.
Du Hí vội vàng nói: "Không, không, tôi vừa mới mở ra, cứ để đấy đi, chút nữa tôi đóng lại."
Y tá: "Vậy nhớ phải đóng lại đó."
Du Hí: "Nhất định nhớ..."
Y tá hỏi một chút xem Du Hí có thoải mái hay không, thấy không có vấn đề gì liền rời đi.
Y tá vừa mới bước ra chân trước thì chân sau Du Hí đã vội vàng xoay người xuống giường, khập khiễng đi tới cửa sổ thò đầu ra nhìn xuống. Anh ta thấy chú hai đã an toàn xuống đất, dưới ánh đèn đường mờ ảo càng nhìn rõ bóng người đang đi xa."