Chương 849YẾN THANH TI SẼ ĐƯA CẢ ANH XUỐNG ĐỊA NGỤCL
úc đó, nó rất bình tĩnh, không khóc lóc, không quậy phá, không hề giống một đứa trẻ vừa mới mất mẹ một chút nào, yên tĩnh như một bức tượng. Sau này, ánh mắt bình tĩnh đó theo thời gian càng ngày càng trở nên quỷ dị, càng ngày càng trở nên đáng sợ, đến bây giờ nó đã trở thành một con quỷ, thành một ác ma mà bà ta không thể đánh bại.
Diệp Linh Chi nghiến răng, nói: “Tôi… biết rồi, tôi… sẽ thử xem sao… Tôi có thể đi được chưa?”
Nhạc Thính Phong nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
Diệp Linh Chi lập tức đứng dậy, hai chân bà ta mềm nhũn, lảo đảo đi ra ngoài.
Hai kẻ đằng sau bà ta, một là ma quỷ, một là rắn độc, cho dù là cái nào thì bây giờ đều có thể khiến bà ta chết không toàn thây.
Diệp Linh Chi không ngờ rằng người đàn ông như Nhạc Thính Phong sẽ gục dưới tay của Yến Thanh Ti, vì cô ta làm tất cả mọi chuyện. Cái gã này điên rồi sao, loại con gái như Yến Thanh Ti chỉ đưa anh ta xuống địa ngục mà thôi.
Trong căn phòng chỉ còn lại Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, anh kéo cô về đằng sau tấm bình phong ngồi xuống: “Đừng có khách sáo, ăn nhiều nhiều vào. Chuyện này nếu như thuận lợi, sẽ có thể nhanh chóng tra ra được thôi.”
Nhạc Thính Phong đưa cho Yến Thanh Ti một ly nước: “Uống ngụm nước đi…”
Yến Thanh Ti bất động, cô lầm bầm: “Mẹ em… cho đến lúc bà chết có thể cũng không biết… tại sao mình lại chết…”
Biết được sự thật năm đó, người cô hận hơn mười mấy năm nay đều chỉ là những con tốt thí mạng, Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi đáng chết, nhưng kẻ đứng sau màn thao túng chuyện này lại càng đáng chết hơn.
Mẹ cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, chồng đi ngoại tình, bà chỉ muốn ly hôn mà thôi, mang con của mình rời đi, bà chưa từng muốn cướp bất kì cái gì của ai, tại sao ngay cả quyền được sống bà cũng bị người ta cướp mất?
Nhạc Thính Phong nhìn giọt nước mắt hoà cùng nỗi oán hận loé lên trong đôi mắt của Yến Thanh Ti, anh ôm cô vào lòng, “Tên đầu sỏ gây ra tất cả
chuyện này cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần mà thôi. Nếu như pháp luật không thể cho mẹ một sự công bằng, anh sẽ dùng cách của anh để đòi lại công bằng cho bà.”
“Mẹ em từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt ở nông thôn, bà không quyền không thế, cũng chẳng ảnh hưởng đến bất kì ai, tại sao lại muốn giết bà?”
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: “Chuyện này rất có thể liên quan đến thân thế của mẹ. Bình thường, trong trường hợp này, chính là người đứng đằng sau không muốn để thân phận của mẹ em được đưa ra ánh sáng, bởi vì bà còn sống có thể cản đường của một ai đó, cho dù chính bà cũng không biết thân phận của mình, nhưng… có người biết, nên bà phải chết.”
“Em nhất định phải điều tra ra… em nhất định phải tìm ra sự thật…” Yến Thanh Ti siết chặt nắm đấm, những móng tay lún sâu vào trong lòng bàn tay, cô lặp đi lặp lại câu nói đó hết lần này đến lần khác, cô nhất định phải điều tra rõ ràng tất cả chân tướng năm đó. Những kẻ đầu sỏ đã hại chết mẹ cô, cô sẽ không bỏ qua cho một ai.
…
Diệp Linh Chi rời khỏi hội sở, bước đi rất nhanh, bà ta bị Nhạc Thính Phong cho người bắt cóc, không có xe, muốn gọi taxi để về phải đi sang đường mới được.
Giữa trưa, mặt trời bị những đám mây che kín, không khí ngột ngạt, đi bộ ngoài trời như thể đang đi trong một cái lồng hấp khổng lồ.
Chưa được một lúc, trên người bà ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Bà ta đứng đợi đèn đỏ ở ngã tư sáng lên mới đi.
Đúng vào giữa trưa, lúc này chính là lúc thời tiết nóng nhất, rất ít người đi ngoài đường, chỉ có một mình Diệp Linh Chi đợi để sang đường, trước mặt bà ta có một cụ già lớn tuổi nhặt ve chai, đi rất chậm.
Diệp Linh Chi muốn mau chóng đi qua, bước đi rất nhanh, bà ta luôn có cảm giác bị người khác theo đuôi.