Tâm trạng của Diệp Thiều Quang lúc này rất tệ, anh đã dặn Nhạc Thính Phong là đừng để Quý Miên Miên biết chuyện này, sao lại vẫn để cô ấy biết được? Anh ta làm ăn thật quá bất cẩn.
Dáng vẻ của anh bây giờ không biết là xấu đến mức nào? Để một đứa con gái thích mặt đẹp như Quý Miên Miên nhìn thấy thì không biết còn ghét bỏ anh thế nào nữa?
Nghe thấy câu nói đó, viên cảnh sát cũng cạn lời, cái quỷ gì thế này?
“Anh ở đây thì tôi truyền lời cái kiểu gì? Hay là anh tự ra nói đi, con gái người ta đến đây gặp anh cũng chẳng dễ dàng gì. Dù sao bây giờ anh cũng là kẻ bị tình nghi, người ta có thể đến gặp anh, chí ít cũng nói lên được tình cảm của cô ấy với anh rất sâu sắc.”
Diệp Thiều Quang lập tức bật cười: “Anh nhìn kiểu gì mà ra cô ấy có tình cảm sâu sắc với tôi? Cô ấy đào đâu ra tình cảm mà sâu sắc với tôi?”
Rõ ràng là có tình cảm sâu đậm với đồ ăn anh nấu thì đúng hơn.
Quý Miên Miên, ha ha, anh hiểu cô rõ như lòng bàn tay, không tim không phổi, cô ấy chỉ để ý đến mỗi nữ thần của cô ấy mà thôi, còn có cả đồ ăn nữa, những cái khác… căn bản cô ấy không quan tâm.
Giống như lần trước, lúc anh nấu cơm bị dầu nóng làm bỏng, sau khi Quý Miên Miên nhìn thấy thì kinh ngạc kêu lên, trên mặt đầy quan tâm nói “Giờ phải làm sao đây?”
Lúc đó trong lòng Diệp Thiều Quang rất sung sướng, không tệ nha, ít nhất còn biết quan tâm đến anh.
Nhưng một giây sau, cô đã nói: Tay anh bị bỏng rồi còn có thể nấu cơm được không? Buổi tối ăn cái gì đây?
Sau lần đó, Diệp Thiều Quang chẳng còn ôm hy vọng gì ở Quý Miên Miên nữa.
Cô ngốc này chẳng hề quan tâm đến anh một chút nào.
Cảnh sát nói: “Tình cảm mà không sâu thì ai thèm đến thăm anh, người bình thường đã tránh cho xa rồi ấy chứ. Bây giờ con gái còn có thể làm được đến mức này không nhiều đâu, cô gái ấy nhìn rất phúc hậu, người như thế anh còn kén cá chọn canh cái gì?”
Diệp Thiều Quang nhất thời không biết nói gì cho phải.
Anh kén chọn sao? Là anh à? Rõ ràng là cái cô nàng ngốc nghếch đó không thèm để ý đến anh đấy chứ?
“Anh cứ chuyển lời của tôi cho cô ấy, đừng nói nhiều nữa.”
Viên cảnh sát trông giữ thấy Diệp Thiều Quang
thật sự không có ý định gặp mặt liền nói: “Vậy được thôi…”
…
“Anh ta không gặp cô, có lời muốn nhờ tôi chuyển đến cô, anh ta nói… khụ khụ… nếu như trước khi anh ta được thả ra mà cô để mình gầy đi, anh ta sẽ không tha cho cô.”
Quý Miên Miên vội vã sờ lên mặt mình: “Dạo này tôi ăn rất ngon, mỗi tối còn có bữa phụ nữa, tôi làm sao mà gầy đi được?”
Quý Miên Miên cũng ngượng không dám nói hai ngày hôm nay mình ở nhà họ Nhạc ăn ngủ rất tốt, cô cảm thấy trên mặt mình còn béo ra thêm, còn ăn ngon hơn so với lúc trước ở cùng Diệp Thiều Quang.
Khoé miệng của viên cảnh sát giật giật, cái cô bé này gần đây vẫn có thể ăn được cơm à?
Anh ta nói: “Cô về đi thôi.”
Quý Miên Miên vội vã nói: “Chú cảnh sát, chú cảnh sát… Vậy… chú giúp cháu thêm một lần nữa đi, chú xem, cháu đến đây được một lần đâu có dễ dàng gì?”
“Nhưng anh ta không chịu gặp cô, tôi cũng đâu có ép được anh ta…”
Quý Miên Miên nhìn viên cảnh sát với ánh mắt đầy mong đợi: “Chú cảnh sát, chú giúp cháu thêm một lần nữa đi mà, một lần nữa thôi được không? Cháu năn nỉ đấy ạ.”
Viên cảnh sát vô cùng bất đắc dĩ: “Vừa nãy cái gì nên nói tôi đều nói cả rồi, anh ta thật sự không chịu ra gặp cô mà.”
Trong đầu Quý Miên Miên loé lên một suy nghĩ, cô hỏi: “Chú cảnh sát, chú có thích ngôi sao nào đó không, cháu có thể giúp lấy được ảnh có chữ kí của họ… Đúng rồi, chú có thích Yến Thanh Ti không, chính là nữ thần cực kì xinh đẹp, cực kì cá tính ấy?”
Quý Miên Miên nhìn thấy hai mắt của viên cảnh sát sáng lên ngay lập tức: “Cô có thể… lấy được ảnh có chữ kí của cô ấy hả?”
Quý Miên Miên gật đầu lia lịa, cô lập tức rút ra một bức ảnh có chữ kí của Yến Thanh Ti từ trong túi đeo chéo bên hông, cầm hai tay đưa ra trước mặt viên cảnh sát: “Chú cảnh sát, cháu có ảnh của nữ thần tự tay kí này, nhờ cả vào chú nhé…”