"Sau đó, cha cô ta lên thành phố, bò lên con gái của Diệp gia, không những vứt bỏ mà còn bức tử vợ cả. Yến Thanh Ti được đưa vào Yến gia năm tám tuổi, cũng tuyên bố với người ngoài mẹ cô ta là kẻ thứ ba. Yến Thanh Ti đối với chuyện này một mực ghi hận trong lòng, sau khi lớn lên thì báo thù cho mẹ đẻ, dùng thủ đoạn rất... âm ngoan, nhưng hiện tại đã dừng lại, từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến Mi Mi hay Nhạc Thính Phong, ngược lại còn bảo vệ Mi Mi rất nhiều lần."
Tô lão đại lo lắng cho em gái, cho nên sau khi biết về Yến Thanh Ti đã lập tức cho người đi điều tra.
Tô lão gia nghe vậy thì thở dài một tiếng, nhà bọn họ chọn con dâu đều không yêu cầu bối cảnh phải tốt như nào, nhưng gia thế nhất định phải trong sạch, nhân phẩm là điều trọng yếu nhất.
Yến Thanh Ti là trường hợp rất phức tạp! Nói cho cùng, đấy là con dâu của con gái mình, cũng không phải gả vào nhà họ Tô, Tô lão gia có không đồng ý cũng không có tác dụng gì lớn.
"Aizz, con nói những cái này ba đều biết, vấn đề bây giờ là hai khuôn mặt này giống nhau đến mức quỷ dị. Trên đời này, người giống người cũng không phải chuyện lạ, nhưng giống đến mức này thì... con không cảm thấy quái dị sao? Con cũng biết chuyện năm xưa của con gái lão Hạ, ba với mẹ con bây giờ vẫn muốn biết đứa bé đó đã chết hay chưa?"
Sắc mặt Tô lão đại đột nhiên nghiêm trọng: "Cái này... hình như không có khả năng. Nếu mẹ của Yến Thanh Ti chính là con gái của dì Bội Uyển thì thân thế của Yến Thanh Ti nhất định có vấn đề. Lần trước điều tra trọng điểm chỉ có Yến Thanh Ti, cũng không điều tra qua về mẹ của cô ấy, để con cho người điều tra thêm lần nữa."
Tô lão gia gật đầu: "Đúng như vậy, nếu Thanh Ti chỉ có bộ dáng giống nhau cũng không sao, ngược lại rất đơn giản. Nhưng nếu thật sự có quan hệ gì… Mẹ con với dì Bội Uyển làm bạn tốt nhiều năm qua, dì ấy vì
chuyện của con gái mà thương tâm rất nhiều năm, có thể tìm được thân nhân giúp bà ấy cũng là một chuyện tốt.
Tô lão đại gật đầu: "Con biết rồi ba, con sẽ cho người điều tra."
Tô lão gia nói thêm: "Điều tra đi, nhất định phải tra cho ra, có thể sẽ mất nhiều thời gian. Mẹ con vốn định hỏi ít chuyện từ dì Bội Uyển nhưng... hiện tại bà ấy đang nằm viện, tình hình cũng không tốt lắm. Ba nghĩ con với con trai lão Hạ nhiều năm qua vẫn có quan hệ không tệ, không bằng con hỏi một chút chuyện xảy ra năm xưa, lúc đó cậu ta cũng phải mười mấy tuổi, hơn nữa tình cảm với em gái rất sâu, hẳn là sẽ nhớ rõ ràng..."
"Vâng, con biết... Chuyện này con sẽ nhanh chóng đi làm."
"Đi đi, về nghỉ ngơi đi."
Tô lão đại cúi đầu, xoay người rời khỏi thư phòng.
Tô lão gia nhìn tấm hình rồi thở dài, chuyện này... thực sự rất nhức đầu.
Ngồi hơn nửa giờ trong thư phòng, Tô lão gia kinh ngạc, bạn già sao không vào tìm mình, chuyện này không đúng, chẳng phải bạn già rất quan tâm chuyện này hay sao?
Trong lòng Tô lão gia buồn bực bèn đi ra khỏi thư phòng.
Nhìn một vòng, bên ngoài không có ai, Tô lão gia còn cho rằng mọi người đã đi ngủ, kết quả còn chưa đi được bao xa đã nghe tiếng nói chuyện. Cụ đi tới nhìn thì nhất thời khóe miệng co rút một cái, mọi người đều đang chạy tới xem đánh mạt chược. Ngay cả hai người nghiêm túc nhất là Tô lão đại và Tô lão nhị đều không rời đi.
Tô Trăn sờ túi một cái, tiền hết mất rồi, trong lòng anh ta có chút hốt hoảng, trên khuôn mặt cứng nhắc cũng xuất hiện mồ hôi, bộ dạng này mà bị thuộc hạ nhìn thấy sợ rằng con ngươi sẽ rơi đầy đất mất. Anh ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, mẹ còn tiền mặt không? Cho con mượn một ít."