Sau khi kết thúc ván bài, Tô Lão Đại quay về phòng ngủ. Ông cũng không đi ngủ ngay mà lại nghĩ đến những gì mà cha mình vừa mới nói ban nãy, đây rõ ràng không phải là chuyện nhỏ.
Lúc đánh bài, ông vẫn luôn âm thầm quan sát Yến Thanh Ti, trước đây ông ta chẳng có chút hảo cảm nào với cô, cảm thấy cô là một đứa con gái có tâm cơ. Có điều, chỉ trong một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi vừa nãy, ông phát hiện tuy thủ đoạn cô có phần ngoan độc nhưng con người lại khá thẳng thắn, ánh mắt cũng rất ngay thẳng, chân thật, khác với những kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, bề ngoài tỏ ra rất tốt đẹp nhưng khi nhìn vào ánh mắt họ, hừ, tốt hay xấu ông còn không phân biệt nổi sao?
Còn Yến Thanh Ti ư? Không biết nên nói con bé đó như thế nào, có lẽ nó là một đứa trẻ xấu xa nhưng ngay thẳng, từ đầu đến cuối nó không hề có bất kì một ý tứ nịnh nọt tâng bốc nào với bọn họ.
Có lẽ con bé này… chỉ muốn báo thù, còn tiền bạc, địa vị, danh lợi, nó không quan tâm. Nếu như vậy thì con bé này cũng khá được đấy!
Tô Lão Đại liếc đồng hồ một cái rồi đứng dậy đi đến thư phòng chụp lại tấm ảnh cũ kia, rồi tìm một bức ảnh của Yến Thanh Ti, gửi cả hai bức cho thư kí phụ trách công việc cá nhân của Hạ An Lan. Hạ An Lan là trưởng tử và cũng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Hạ.
Sau đó, ông còn nhắn thêm với thư kí đó rằng: “Ngày mai, khi nào ngài ấy rảnh, cậu nhớ đưa hai bức ảnh này cho ngài ấy xem.”
Giờ này chắc chắn An Lan đã ngủ rồi, ông đâu thể vì chuyện này mà đánh thức ông ấy dậy được, bây giờ giấc ngủ đối với người bạn thân này của ông còn quý hơn cả vàng.
Ông tin chắc rằng, Hạ An Lan nhìn thấy hai tấm ảnh này nhất định sẽ gọi điện lại cho ông.
Mới sáu rưỡi sáng, đồng hồ báo thức vừa reo là Yến Thanh Ti liền tỉnh dậy. Cô ngủ còn chưa đến năm tiếng đồng hồ nhưng chỉ cần chuông báo thức vừa vang lên là cô bật dậy ngay lập tức, bò ra khỏi giường đi đánh răng rửa mặt.
Tuy rằng chỉ làm diễn viên khách mời nhưng đã là một diễn viên thì phải có sự tôn trọng đối với mỗi một vai diễn của mình.
Yến Thanh Ti rửa mặt mũi qua loa rồi nhìn chính bản thân
mình trong gương, quầng mắt đen sì, mắt đỏ lại còn hơi sưng sưng, trông rất xấu xí. Cô lắc đầu, cái dáng vẻ này đúng là… xấu thật đấy!
Cô rời khỏi phòng ngủ. Người trong nhà họ Tô cơ bản là còn chưa dậy, lúc đi qua vườn hoa bắt gặp Tô Tiểu Tam đang tập thể dục buổi sáng.
Anh ta ngạc nhiên khi thấy Yến Thanh Ti dậy sớm như vậy: “Tôi xin lỗi vì những gì tôi đã nói trước kia, muốn nói với cô ngày hôm qua nhưng vẫn không tìm được cơ hội.”
Yến Thanh Ti nhún vai: “Trước kia anh đã nói cái gì à?”
Tô Tiểu Tam ngẩn ra một lát, rồi mới bật cười nói: “Cảm ơn em dâu đã độ lượng.”
“Tôi đến trường quay trước đây, khi nào bọn họ dậy thì giúp tôi nói với bọn họ một câu nhé, tôi vội lắm, đi đây, bye bye.”
“Có cần tôi đưa cô đi không?”
“Không cần đâu, trợ lý của tôi đã đến đón rồi.” Dứt lời, Yến Thanh Ti liền chạy mất.
…
Yến Thanh Ti đến nhà họ Tô đã ba ngày, ban ngày thì đi quay phim, tối về thì đánh mạt chược, cuộc sống rất nhẹ nhàng. Người nhà họ Tô đối xử với cô rất tốt, sự mất tự nhiên lúc ban đầu dần dần biến mất, nhưng ánh mắt của Tô Lão Đại mỗi khi nhìn cô đều khiến cô sởn hết da gà.
Tô Lão Đại lấy làm khó hiểu, ảnh đã gửi đi từ hai hôm trước rồi, sao Hạ An Lan mãi chưa liên lạc lại với ông?
Hóa ra, mãi đến ngày thứ ba, thư kí riêng của Hạ An Lan mới đưa hai bức ảnh đó cho ông ấy xem.
Giờ nghỉ buổi trưa, cậu ta mới thông báo chuyện này cho Hạ An Lan: “Thưa ngày, nửa đêm hai ngày trước, Tô tiên sinh có gửi cho tôi hai bức ảnh. Suốt từ hôm đó đến giờ tôi thấy công việc của ngài vẫn quá bận rộn nên chưa nói với ngài, ngài có muốn xem không ạ?”
Hạ An Lan thản nhiên nói: “Lấy ra đây tôi xem nào?”
Mở hai tấm hình trong điện thoại ra, sắc mặt Hạ An Lan thoáng chốc đã tái nhợt, đôi mắt phẳng lặng như nước hồ thu bỗng nổi sóng, ông đứng bật dậy, giọng nói run rẩy: “Cô gái này là ai? Tôi phải gặp cô gái này ngay lập tức!”