Khi con người ta càng có tuổi, lại càng khao khát trong nhà có thể có một đứa trẻ, cái cảm giác đó những người còn trẻ chắc không có cách nào để hiểu được.
Bây giờ, về cơ bản thì Hạ lão gia chẳng còn soi mói gì Nhạc Thính Phong nữa rồi. Trong đầu ông bây giờ thậm chí bắt đầu nghĩ, hiện tại đã là nửa cuối năm rồi, cuối năm thì không có nhiều ngày tốt lắm, có thể tổ chức lễ cưới vào năm nay được không nhỉ?
Hạ An Lan nghe Hạ lão gia nói thế, trên mặt ông tràn đầy kinh ngạc.
Thế này là ông đã đồng ý gả cô cháu gái vừa mới tìm về được đi rồi đấy à?
Nhưng Hạ An Lan cũng nhanh chóng hiểu ra, Hạ lão gia đang mong có chắt. Cái thằng nhóc Nhạc Thính Phong này đầy một bụng mưu kế, gãi đúng chỗ ngứa của Hạ lão gia rồi.
Yến Thanh Ti đang định nói là không cần, nhưng thoáng liếc thấy ánh mắt của Du phu nhân, cô cười nói: “Được ạ, ông với bà chắc chắn là rất thương con, sẽ cho con rất nhiều của hồi môn, con cảm thấy mình sắp phát tài đến nơi rồi.”
Hạ lão gia cười ha hả nói: “Đương nhiên rồi, bà con có nhiều thứ tốt lắm đấy. Năm đó bà con là tiểu thư nhà giàu, lúc bà lấy ông, của hồi môn cứ phải gọi là... Vốn dĩ những thứ đó đều để lại cho mẹ con, nhưng sau này…”
Hạ lão gia nói rồi đôi mắt cũng mắt đầu ầng ậng nước, nhưng ông lại nhanh chóng cười lên: “Trước đây bà ấy còn nói sau này không biết có thể cho ai được đây, giờ thì tốt rồi, không phải lo nghĩ về vấn đề này nữa. Những thứ đó vốn dĩ để dành cho mẹ con, giờ cho con cũng như nhau.”
Sắc mặt của Du phu nhân càng thêm khó coi, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Đứng trong căn phòng này, bà ta cảm giác mình còn không bằng Nhạc Thính Phong, kẻ mới là người ngoài thực sự.
Năm đó Tiểu Ái mất, bà ta hiếu thuận với hai ông bà suốt bao nhiêu năm, cẩn thận dè dặt lấy lòng từng người một trong nhà. Nhưng khi bà ta lấy chồng, lão thái thái chưa từng nghĩ đến chuyện cho bà ta số của hồi môn ấy, bọn họ chắc hẳn chưa từng nghĩ đến bà ta?
Du phu nhân cảm thấy bản thân không thể tiếp
tục ở lại đây được nữa, bà ta miễn cưỡng cười nói: “Nếu cô đã đã tỉnh lại rồi, vậy con về nhà làm cái gì đó mang lên đây để cho cô ăn.”
Yến Thanh Ti nói: “Ông ngoại, ông cũng về với bác Du đi. Bác sĩ nói bà vừa mới tỉnh lại, dạ dày còn rất yếu, nên ăn một chút thức ăn lỏng dễ tiêu hoá. Con ở đây trông chừng bà là được rồi, nếu không lúc bà tỉnh dậy mà không thấy con nhất định sẽ rất lo lắng.”
Hạ lão gia gật đầu liên tục: “Được, được, ông biết rồi, ông về nấu cháu cho bà con, đích thân ông nấu cho bà ấy.”
Hạ lão gia vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn, mãi cho đến khi ra khỏi phòng bệnh.
Yến Thanh Ti không nhịn được nói một câu: “Đã bao nhiêu năm rồi mà ông bà ngoại vẫn tình cảm như thế.”
Nhạc Thính Phong vội vã nói: “Chúng ta sau này cũng sẽ như vậy.”
Yến Thanh Ti huých cho anh một cái cùi chỏ, lườm ý nói: Anh cứ nói đi, không thấy bác vẫn còn ở đây à? Nói thế mà không sợ bác cảm thấy anh không đứng đắn à?
Nhạc Thính Phong cười hì hì, “Anh nghiêm túc mà, anh nói đều là thật đấy.”
Vẻ mặt Hạ An Lan càng khó chịu hơn. Yến Thanh Ti vội nói: “Bác, nếu như bác đang bận thì cứ đi đi ạ, bà ngoại đã có con chăm sóc rồi.”
Hạ An Lan ngồi xuống: “Không cần đâu, hôm nay bác ở lại đây với bà con một lúc. Công việc thì không có lúc nào là không bận, nhưng thời gian có thể ở bên cạnh bà con qua một ngày là ít đi một ngày.”
Trong lòng ông rất rõ ràng, thực ra, Hạ lão thái có thể vượt qua cơn nguy hiểm lần này nhưng sợ rằng cũng sẽ chẳng cố gắng được mấy năm nữa. Từ mấy chục năm trước, bà hao tâm tổn trí, cạn kiệt sức lực, bây giờ kể cả là có từ từ điều dưỡng, liệu có thể được bao nhiêu năm đây?
Con người ta già rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi!
Phận làm con, có thể ở bên cha mẹ được thêm ngày nào là hay ngày ấy!