Nhạc Thính Phong ngẩn ra, thế này là… Lão thái thái nói thế này là bảo anh… gọi nhà mình đến… đến... cầu hôn ấy à?
Mất một lúc anh mới sực tỉnh, ôm chầm lấy bà nói: “Bà ngoại, bà đúng là bà ngoại thân yêu nhất của con mà. Bà yên tâm, chuyện này bà cứ yên tâm, đợi khi nào bà xuất viện, con sẽ bảo mẹ và các bác đến đây cầu hôn, con sẽ bảo bọn họ chuẩn bị ngay từ bây giờ.”
Nhạc Thính Phong vui đến sắp phát điên, anh còn đang định nhân lúc Yến Thanh Ti không nghe thấy, mau mau nịnh nọt kéo gần quan hệ với Hạ lão thái.
Anh đã nhìn ra, trong nhà, tuy rằng lời nói của Hạ An Lan có trọng lượng nhất, nhưng đó cũng chỉ là những lúc xử lý những công việc quan trọng.
Lão thái thái rất ít khi quản chuyện trong nhà, nhưng mà một khi bà đã nhúng tay thì đến cả Hạ An Lan cũng phải nghe theo bà.
Chỉ cần khiến bà cụ vui vẻ, thích thú, vậy thì vấn đề trước mắt của anh có thể giải quyết một cách dễ dàng, Hạ An Lan hay Hạ lão gia đều không thành vấn đề.
Nhạc Thính Phong căn bản là không ngờ đến có thể đạt được mục đích nhanh đến thế, anh mới đang định kéo gần quan hệ lại thôi. Kết quả không ngờ được lão thái thái lại ủng hộ anh đến vậy, thích anh đến như thế!
Hạ lão thái vỗ nhẹ lên tay Nhạc Thính Phong: “Con phải đối đãi với Thanh Ti cho thật tốt, chúng ta tìm thấy con bé quá muộn, bà còn có thể sống để mà nhìn thấy con bé đã là kì tích của ông trời ban cho rồi. Bà hy vọng có thể nhìn thấy con bé hạnh phúc.”
Không có ai sẽ tuyệt đối tin tưởng một người, Hạ lão thái thái vẫn còn đôi chút hoài nghi về Nhạc Thính Phong. Bởi vì bà quen biết anh chưa được bao lâu, nhưng người già dù sao thì cũng là người có nhiều kinh nghiệm sống, con mắt nhìn người cũng rất chuẩn, hiện tại lão thái thái đang cho Nhạc Thính Phong 80 điểm, 20 điểm còn lại phải xem xem sau này anh đối đãi với Thanh Ti như thế nào?
Bà tin tưởng bây giờ Nhạc Thính Phong thực sự rất yêu Thanh Ti, nhưng trong cuộc sống hôn nhân, tình yêu không phải là duy nhất. Chuyện hôn nhân không phải là việc của hai người, cảm xúc trong lúc yêu đương mãnh liệt có thể kéo dài mãi cho đến sau khi kết hôn hay không?
Chẳng ai biết
được!
Nhạc Thính Phong quay sang nhìn về phía Yến Thanh Ti, anh nói: “Trước đây con đã từng nói với bản thân mình, nếu như con đã gặp được cô ấy thì nhất định con sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi, càng không thể để phải chịu khổ sở vất vả. Con muốn bảo vệ cô ấy không phải chỉ ngày một ngày hai, con không phải chỉ vì yêu đương không thôi, mục đích của con chính là hôn nhân.”
Lão thái thái thái gật đầu: “Con rất tốt.”
Nhạc Thính Phong cười hì hì: “Bà ngoại, con thật sự rất tốt đúng không, rồi sau này bà sẽ phát hiện ra con càng ngày càng tốt, con chính là người duy nhất trên thế giới này có thể xứng với Thanh Ti.”
Yến Thanh Ti cầm một bó hoa quay về, hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
“Không có gì, anh đang kể chuyện cười cho bà nghe, anh hỏi bà đợi đến khi anh kết hôn với em rồi, bà thích cháu trai hay là thích cháu gái?”
Yến Thanh Ti nguýt anh một cái, hỏi: “Bà trả lời thế nào ạ?”
Hạ lão thái nói: “Con trai con gái đều được, bà đều thích hết, cả hai đều như nhau.”
Nhạc Thính Phong thở dài một cái: “Nhưng mà dù là con gái hay con trai chắc chắc đều sẽ cực kì xinh đẹp, con thật sự đang rất mong ngóng muốn được nhìn thấy con của mình.”
Hạ lão thái vui vẻ cười ha ha: “Thực ra bà cũng đang mong lắm…”
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn bà: “Bà ngoại, bà muốn con đi lấy chồng sớm thế ạ? Bà không muốn con ở lại với bà thêm vài năm nữa à?”
Nhạc Thính Phong đã cướp lời trước: “Đương nhiên là bà muốn rồi, nhưng mà kết hôn rồi cũng vẫn có thể ở bên cạnh bà ngoại mà, đúng không? Hơn nữa, em không chỉ có thể ở bên bà mà còn có thể sinh chắt cho bà bế nữa. Bà ngoại, bà nói xem có phải thế không ạ?”
Hạ lão thái bị Nhạc Thính Phong chọc cười, trong lòng tràn đầy vui mừng, bà gật đầu: “Đúng là như thế.”
Yến Thanh Ti cúi người xuống nói: “Bà ơi, ông đã bảo với con thế này này, đợi đến khi nào kết hôn, chỗ của hồi môn của bà sẽ cho con tất. Bà nghĩ thật kĩ nhé, con mà lấy chồng thì sẽ đào sạch của để dành của bà đi đấy.”