Thời Sênh rút khỏi vụ Hồng Liên Hội để đi điều tra vụ R, mấy người vừa ầm ĩ đòi được phân công sang đều ăn quả đắng trong chớp mắt.
Tài liệu trong tay họ đều là thu thập sau khi bắt được mấy người kia, còn chuyện Thời Sênh làm thế nào tìm được những người đó, thì họ hoàn toàn không biết.
Nhìn dáng vẻ như đang xem kịch của Thời Sênh, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói cho họ biết.
Cả đám người hối hận muốn chết, nhưng có tác dụng qué gì đâu, đối với Hà Tín thì hiện giờ vụ án R vẫn là to nhất.
Thời Sênh gia nhập tổ chuyên án R, việc lật án đầu tiên chính là vụ của Đổng Thuần.
Tin tức này khiến mọi người trong đội hình sự đều kinh ngạc.
Đổng Thuần đã tự nhận tội rồi mà.
“Cô nói Đổng Thuần không phải hung thủ, có chứng cứ gì không?” Hoắc Tiêu nhìn Thời Sênh chằm chằm.
Vưu Ái ngồi bên dưới hơi nhấp nhổm. Cô ta về xem lại những tài liệu kia, vô cùng hỗn loạn, trong một thời gian ngắn căn bản không nhìn ra được gì cả.
Thời Sênh cắn hạt dưa, “Các anh đã tra được ra người đàn ông mà Lưu Phàm đến gặp là ai chưa?”
“Đổng Thuần thừa nhận là Lưu Phàm đi gặp phó tổng của ông ta.” Hà Tín tiếp lời.
“Ông ta nói ông ta *** thì các anh cũng tin à?”
Hà Tín: “…” Cô nói không có camera giám sát còn gì?! Họ cũng tra rồi, đúng là không có bất cứ camera nào có thể nhìn ra được lúc đó Lưu Phàm đi gặp ai.
Hà Tín còn chưa phỉ nhổ xong, đã nghe Thời Sênh nói tiếp: “Đúng là ông ta đi gặp phó tổng.”
Hà Tín: “…” Vậy rốt cuộc vấn đề ở đâu?
Thời Sênh cắn xong hạt dưa cuối cùng, lấy ipad bên cạnh sang, tiện tay ấn vài cái, màn hình lớn lập tức xuất hiện vài bức ảnh.
Người bên trên rõ ràng là phó tổng.
“Đây là người mà tôi mô phỏng theo tuyến đường ông ta có thể rời đi để tìm ra, vào thời điểm cuối cùng khi ông ta rời đi, đã bước lên chiếc xe này… các anh theo vụ án lâu như vậy, hẳn là rất quen thuộc với chiếc xe này chứ?”
Ánh mắt của Thời Sênh như muốn nói, các anh mà không biết là tội tày trời vậy.
Hoắc Tiêu lạnh lùng nói, “Xe của Đổng Hạo.”
“Đổng Hạo, ba Đổng Thuần, người cầm quyền thực sự của tập đoàn Đổng thị, hung thủ thật sự chính là lão ta.”
Mọi người: “…”
Thời Sênh đột ngột đưa ra kết luận, mọi người đều ngẩn ra.
Đổng Thuần là con trai của Đổng Hạo mà, vì sao lão lại muốn đẩy con trai mình vào tù?!
“Tần Vũ, chứng cứ.” Hà Tín hít sâu một hơi, nhắc nhở Thời Sênh.
Không thể dựa vào việc cuối cùng phó tổng lên xe Đổng Hạo mà phán rằng Đổng Hạo là hung thủ thực sự được đúng không?
Hơn nữa, chiếc xe đó cách nơi phó tổng và Lưu Phàm gặp nhau khá xa, càng đừng nói đến chuyện Đổng Hạo có thể nói mình không ở trên chiếc xe đó. Dù lão có nói mình ở đó, cũng có thể nói là thuận đường, thoát tội sạch sẽ.
“Đổng tổng, tôi đã đàm phán xong với Lưu Phàm rồi.”
Trong phòng họp đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, sắc mặt mọi người đều cứng lại.
“Không để lại manh mối gì đấy chứ?” Giọng nói này hẳn là Đổng Hạo.
“Tôi làm việc mà ông còn không yên tâm sao?” Phó tổng cười nịnh hai tiếng, giọng nói lại thấp xuống, “Đổng tổng, đó là con dâu của ông, ông thực sự muốn vậy sao?”
“Tự nó chuốc lấy thôi…”
Thời Sênh tắt phần ghi âm đi, “Rất rõ ràng, vị phó tổng này vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Đổng Hạo, nên cố tình lưu lại chứng cứ.”
“Tần Vũ, cô lấy đâu ra thứ này?” Bọn họ đã lật tung nhà phó tổng lên cũng không tìm thấy chứng cứ gì.
“Đội trưởng Hà thực sự muốn biết à?”
“Nói đi!”
“Tôi không nói đấy.”
Hà Tín: “…”
Hít sâu nào! Bình tĩnh!
Cô ấy là con gái cục trưởng!
Phá án!
Làm tốt công tác tinh thần xong, Hà Tín mới nói tiếp: “Giả thiết rằng Đổng Hạo là hung thủ, vì sao lão lại giết con dâu mình, còn để con trai nhận tội thay?”
Thời Sênh nhún vai, “Ai mà biết được, chưa biết chừng lão ta biến thái thì sao?”
Hà Tín: “…” Để tôi yên tĩnh đi.
“Ngày mùng 5 tháng 9, Đổng Hạo cũng tới Phù Dung cư. Vợ của Đổng Thuần tới để gặp Đổng Hạo.” Hoắc Tiêu bất ngờ xen vào.
“Anh Hoắc, lúc trước anh có nói chuyện này ra đâu.” Hà Tín cảm thấy rất mệt lòng, vì sao mấy người này ai cũng giấu giấu giếm giếm thế.
Mà ông ta còn không thể đắc tội ai nữa chứ.
Hoắc Tiêu vẫn tê cơ mặt, nói thẳng: “Tôi vừa nhớ ra.”
Đúng là Hoắc Tiêu vừa nhớ ra, vì anh ta chỉ lờ mờ nghe thấy người khác đề cập đến.
Thời Sênh nhìn Hoắc Tiêu một cái, mở vài
bức ảnh mới ra.
“Căn cứ vào camera giám sát ở Phù Dung cư, đúng là vợ Đổng Thuần đi gặp Đổng Hạo, hơn nữa, nội dung cuộc nói chuyện của họ có chút thú vị, các anh muốn nghe không?” Thời Sênh nhướng mày.
Hà Tín day day mi tâm, hỏi lại: “Cô lấy đâu ra mấy thứ này vậy?”
Bên trong Phù Dung cư mà cũng có camera à?
Đó là xâm phạm riêng tư cá nhân của khách hàng!
Lần này Thời Sênh lại trả lời rất thoải mái, “Sản nghiệp của Hồng Liên Hội, tôi trượt tay sao lại một bản.”
Hồng Liên Hội?! Thôi được, tổ chức xã hội đen này có ngầm cài đặt camera cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng sao cô trượt tay giỏi thế?!
Đổng Hạo và vợ của Đổng Thuần nói đến chuyện năm người đã chết trong giới thương nhân, hình như vợ Đổng Thuần nghe phong phanh gì từ nơi nào đó, chất vấn Đổng Hạo vì sao lại cho người giết họ rồi dàn cảnh thành chuyện ngoài ý muốn như thế.
Ban đầu Đổng Hạo còn phủ nhận, nhưng vợ Đổng Thuần càng nói càng kích động, cuối cùng không biết vì sao còn liên quan cả đến một hạng mục lớn 10 năm trước.
Hạng mục đó chính là kiến trúc tiêu biểu nổi tiếng nhất thành phố B ngày hôm nay... Tòa tháp đôi.
Năm đó có mấy xí nghiệp lớn cạnh tranh hạng mục tháp đôi đó, nhưng cuối cùng đơn vị nhận được hạng mục đó lại là Đổng thị, tập đoàn kém nhất trong mấy tập đoàn lớn năm đó.
Từ sau khi xây dựng tòa tháp đôi, Đổng thị cũng bắt đầu phát triển mạnh. Chỉ trong 10 năm ngắn ngủi đã phát triển thành tập đoàn đầu đàn của thành phố B.
Mà năm đó Đổng thị có thể giành được hạng mục kia, là vì Đổng thị dùng thủ đoạn bỉ ổi, thậm chí là giết người. Vợ Đổng Thuần biết chuyện này, nói là muốn nói cho Đổng Thuần biết, Đổng Hạo sao có thể giữ bà ta lại được.
Lần gặp ở Phù Dung cư đó, là cơ hội cuối cùng Đổng Hạo cho vợ Đổng Thuần.
Hà Tín nhìn Thời Sênh một cái thật sâu, “Chuẩn bị vây bắt.”
Mọi người nhìn nhau, rồi bắt đầu làm việc, chuyện này đúng là gió mây đổi chiều.
“Cô rất giỏi.” Khi đi ngang qua Thời Sênh, Hoắc Tiêu thản nhiên khen một câu.
“Phải vậy thôi.” Thời Sênh hất cằm lên, tại thời đại số liệu đầy trời này, cô muốn tra ra gì đó cũng dễ như trở bàn tay thôi.
“Hay là chúng ta chờ xem, ai sẽ điều tra ra thân phận thật của R trước?” Đáy mắt Hoắc Tiêu như có ngọn lửa nóng bỏng.
Thời Sênh hoài nghi nhìn Hoắc Tiêu, “Không có hứng.”
Mẹ kiếp ai muốn thi với nam chính chứ!
Bản cô nương có điên đâu.
“Cô sợ à?”
Thời Sênh chống cằm, “Anh Hoắc, anh thấy vui là được rồi.”
Cách xa nam chính, yêu quý sinh mạng.
Hoắc Tiêu: “…”
Hoắc Tiêu sa sầm mặt rời đi, phòng họp chỉ còn lại mình Vưu Ái. Cô ta nhìn Thời Sênh, nghiến răng nói: “Cô nói dối.”
Thời Sênh nhún vai, “Vậy thì đã sao?”
Vưu Ái nghẹn lời, đúng thế, vậy thì đã sao, cô ta có thể vạch trần sao? Không thể! Vì như vậy chứng tỏ rằng cô ta lén lấy đồ của Tần Vũ.
Video đó ở trong đống tài liệu của cô ấy, có điều đã cài mật mã, cô ta không mở được, nhưng cô ta sẽ không nhớ nhầm tên của video.
Trên tay cô ấy vẫn luôn có video này, nhưng lại chưa từng lấy ra…
Làm sao Đổng Hạo có thể không nghĩ đến chuyện có camera giám sát ở Phù Dung cư, rõ ràng lão đã sai người đi điều tra rồi.
Lão hẹn ở đó, cũng không phải không có mục đích.
Đổng Thuần ở đó, dù thực sự xảy ra chuyện gì, cũng chỉ nghi ngờ lên Đổng Thuần mà thôi…