Thời Sênh đi tìm xe của mình ở bãi đỗ xe Cục Cảnh sát, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.
Lại có người dám trộm xe cô à!!!
“Cô Tần, tôi đưa cô về nhé?” Chiếc xe bên cạnh đột ngột hạ cửa xuống, lộ ra một khuôn mặt có thể coi là hòa nhã, đang cười tít mắt nhìn cô.
Vị to nhất Cục An ninh Quốc gia ----- Tiết Chính Nghĩa.
Nếu là lão này, thì có muốn làm một chiếc xe ở bãi đỗ xe biến mất cũng sẽ không có ai dám cản.
Thời Sênh lạnh lùng nhìn ông ta, “Cục An ninh Quốc gia nghèo đến mức phải đi ăn trộm xe sao?”
Khóe môi Tiết Chính Nghĩa giật giật, “Cô Tần, nếu tôi không làm thế này, liệu cô có bình tĩnh nói chuyện với tôi không?”
Muốn nói chuyện với cô ấy mà còn khó hơn lên trời nữa.
Thời Sênh khom người, chống vào cửa xe, cười gian tà, “Dù thế này, tôi cũng sẽ không nói chuyện với ông. Sáng mai nếu tôi phát hiện ra xe của tôi có vấn đề gì, thì ông chứ ngồi đấy mà chờ Cục An ninh Quốc gia ngày ngày cạp đất đi.”
Tiết Chính Nghĩa: “…” Thực sự vẫn ngang ngược như xưa.
Thời Sênh đá cái xe một cái, hừ lạnh rồi đi ra bên ngoài, Tiết Chính Nghĩa vội bảo tài xế đi theo cô, “Cô Tần, cô cứ nói yêu cầu của mình đi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì sẽ đáp ứng cô hết.”
“Ông đi chết đi.”
Tiết Chính Nghĩa: “…” Đây mà là yêu cầu cái gì?! Ha, đây mà là yêu cầu gì chứ?!!!
Tiết Chính Nghĩa nhìn Thời Sênh bắt xe về, thở dài nói, “Tới Lê gia đi.”
Bây giờ chỉ có một nơi đột phá duy nhất là ông cụ Lê thôi. Cô gái này chắc chẳng ai có thể thuyết phục được.
…
Thời Sênh bắt xe về nhà, lại gặp Đinh Cố dưới lầu. Cậu ta nhìn thấy Thời Sênh cứ y như chuột thấy mèo vậy, chỉ muốn chui tọt xuống lỗ để trốn thôi.
Cậu ta đi lên nhà cùng Thời Sênh, đưa cho Giang Túc đồ anh cần xong, chưa đến một giây đã lập tức lượn ra ngoài.
“Sao cậu ta lại sợ em thế?” Giang Túc ngạc nhiên hỏi Thời Sênh.
Đinh Cố có nhát gan thế đâu?!
Thời Sênh ôm anh hôn một cái, “Em nói muốn giết cậu ta diệt khẩu.”
Giang Túc: “…”
Giang Túc kéo Thời Sênh ra, “Em ăn cơm chưa?”
“Chưa, chờ ăn anh mà.” Thời Sênh nâng cằm Giang Túc lên.
Mặt Giang Túc chợt đỏ bừng, anh đẩy xe lăn lùi lại, “Anh bê cơm lên cho em, em nghỉ ngơi chút đi.”
Thời Sênh đứng ở phía sau khẽ cười, quả nhiên Phượng Từ nhà cô lúc nào cũng dễ xấu hổ như thế.
Giang Túc ở nhà cơ bản không có chuyện gì, sau khi bị cơm hàng mà Thời Sênh gọi về đầu độc, anh liền bắt đầu tự làm đồ ăn, giờ đã thuận tay lắm rồi.
Lúc ăn cơm, Giang Túc nhìn laptop hỏi, “Có tiến triển gì chưa?”
Thời Sênh lúng búng đáp một câu, “Có rồi.”
Giang Túc nhìn cô một cái.
Thời Sênh và vội và vàng mấy cái hết bát cơm, “Mục tiêu của R là kế hoạch Thiên Tinh.”
Vụ án có liên quan đến R, trừ mấy loại thủ thuật che mắt giống nhau ra, thì tất cả nạn nhân đều có người nhà công tác tại Viện Nghiên cứu Khoa học.
Người của Viện Nghiên cứu Khoa học đến từ các nơi khác nhau, vì thế nạn nhân cũng đến từ các nơi khác nhau.
Mà sau khi những người đó chết, người công tác tại viện nghiên cứu cũng đều lần lượt rút lui.
Đây là sự uy hiếp.
Chúng ép buộc nhân viên nghiên cứu rời khỏi viện.
Người của Cục An ninh Quốc gia nói 15 năm trước kế hoạch Thiên Tinh bị gác lại, hẳn là do có người rút lui, nên kế hoạch Thiên Tinh mới bị mắc cạn.
Hiện giờ kế hoạch Thiên Tinh lại một lần nữa được lôi ra, thế nên người của R bắt đầu giết người, vì chúng không muốn nhìn thấy kế hoạch Thiên Tinh thành công.
Thế nên hồ sơ của những người công tác tại viện nghiên cứu phải bảo mật tuyệt đối, R có thể lấy được những hồ sơ này, chứng tỏ có nội gián bên trong.
“Vụ án của Đổng thị thì sao?”
“Đổng thị quá nổi tiếng, R chỉ có thể mượn danh tiếng của họ để mọi người biết chúng vẫn luôn tồn tại, nếu người năm đó vẫn còn sống, nghe thấy tin tức chắc chắn sẽ sợ hãi.”
Giang Túc nói: “Chúng đúng là điên rồi.”
“Anh cũng từng nói, đám người đó đều điên hết cả, có gì mà chúng không dám làm đâu?”
Giang Túc hơi nhíu mày, “Rốt cuộc kế hoạch Thiên Tinh là gì?” Đến nỗi khiến mấy người đó hao tâm tổn sức tính toán nhiều như vậy?
Thời Sênh nhún vai, “Chắc chắn sẽ khiến tình hình thế giới thay đổi lớn.”
Thời Sênh nháy mắt với Giang Túc, “Chúng ta thử xem xem, rốt cuộc kế hoạch Thiên Tinh này là gì đi.”
Trong Cục An ninh Quốc gia không có bất cứ tài liệu
gì về kế hoạch Thiên Tinh, đó là vì kế hoạch Thiên Tinh không nằm ở Cục An ninh Quốc gia, mà nằm trong Viện Nghiên cứu Khoa học.
Giang Túc đen mặt, “Tần Vũ, có phải em quên mình là cảnh sát rồi không?”
Là một cảnh sát mà âm thầm hack cơ quan chính phủ như thế cũng được à?!
“Anh cứ coi em như cảnh sát giả đi.” Thời Sênh vẫy tay, “Anh có xem không?”
Anh có thể từ chối sao?
Thời Sênh hack vào Viện Nghiên cứu, thứ cô nhìn thấy đầu tiên trên màn hình là một chiếc đồng hồ đếm ngược.
336:23:56
Bên dưới đồng hồ đếm ngược là một khung trống giống khung để nhập mật khẩu.
Người của Viện Nghiên cứu đều đang vùi đầu làm việc, không khí rất căng thẳng. Thời Sênh đi dạo hết một vòng Viện Nghiên cứu cũng không tìm ra kế hoạch Thiên Tinh gì gì đó.
Chỉ còn duy nhất hệ thống phải nhập mật khẩu mà cô chưa vào kia.
“Anh giải được không?” Thời Sênh nhìn Giang Túc.
Giang Túc không chắc lắm, “Để anh thử xem.”
Thời Sênh khích Giang Túc, “Có muốn so thử chút không, xem ai lợi hại hơn?”
Giang Túc không đáp, tay đã bắt đầu gõ rồi.
[Sai mật khẩu]
325:10:19
Giang Túc thử lần thứ nhất thất bại, thời gian trên đồng hồ đếm ngược giảm thẳng luôn 10 tiếng.
“Có người hack hệ thống.” Thời gian vừa giảm, bên Viện Nghiên cứu lập tức rối loạn.
Người bên đó muốn ngăn họ, nhưng dù tất cả thay nhau ra trận, cũng không có cách nào làm gì Thời Sênh và Giang Túc.
[Sai mật khẩu]
301:26:47
[Sai mật khẩu]
265:50:06
Mấy lần sai mật khẩu liên tục, thời gian giảm thẳng xuống còn 158 tiếng.
“Thời gian này cài đặt theo cấp số nhân.” Thời Sênh hất hất cằm với Giang Túc.
Giang Túc: “…” Tức là vừa rồi em nhập sai liên tục nhiều như vậy, chỉ là vì muốn tìm quy luật thôi à?!
“Reng reng…”
Điện thoại của Thời Sênh đột ngột kêu lên, cô đặt laptop xuống đi nghe điện thoại, giọng nói sang sảng của ông cụ Lê như gào lên ở đầu dây bên kia, “Con ranh kia, cháu với thằng nhóc Giang Túc đang làm cái trò gì thế hả?!”
“Cháu có làm gì đâu.”
“Mở cửa cho ông!!!”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh vội vàng bảo Giang Túc tắt máy đi. Cô đi ra mở cửa, bên ngoài không chỉ có ông cụ Lê mà còn có cả Tiết Chính Nghĩa.
Bên cạnh có vài người đang ôm ngực, hẳn là bị bùa phòng ngự bắn bay ra.
Ông cụ Lê quan sát Thời Sênh bằng ánh mắt kỳ quái. Nhưng vì có người ngoài ở đây, ông cũng không nói gì, chống gậy đi vào nhà.
Nhìn thấy Giang Túc trên ghế sofa, ông hừ mạnh một tiếng.
Giang Túc mím môi cúi đầu, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.
“Cô Tần, vừa rồi tôi nhận được điện thoại, là cô làm đúng không?” Ánh mắt Tiết Chính Nghĩa sáng quắc nhìn Thời Sênh.
“Phải thì sao?” Thời Sênh không phủ nhận.
“Cô Tần, cô có biết đây là…” Phạm pháp không?
Đối diện với nụ cười như có như không của Thời Sênh, Tiết Chính Nghĩa tự động nuốt hết mấy từ sau xuống, Cục An ninh Quốc gia không thể làm gì cô ấy cả.
Đây chắc chắn là lần ấm ức nhất của Cục An ninh Quốc gia.
Tiết Chính Nghĩa hít sâu một hơi, “Cô Tần, xin cô đừng nhập bừa mật khẩu nữa, mỗi lần nhập sai, thời gian sẽ giảm theo cấp số nhân, khi đồng hồ đếm ngược về 0, mọi tài liệu sẽ bị xóa sạch, không thể phục hồi được.”
Họ vốn vẫn còn đến hai tuần, nhưng giờ chỉ còn chưa tới một tuần.