Trong phòng tĩnh lặng, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp rèm lay động, mờ mờ ảo ảo chiếu vào phòng.
Trên giường hơi nhô lên, Thời Sênh không bật đèn, đi thẳng tới.
“Đừng giả vờ, em biết anh chưa ngủ.”
Cô đã quen với mọi thứ thuộc về anh, cả hơi thở khi ngủ và không ngủ.
Nhưng Giang Túc vẫn không động đậy, vùi nửa đầu xuống dưới chăn.
Thời Sênh kéo chăn ra, đưa tay cởi đồ của anh, Giang Túc mở vụt mắt, giữ tay Thời Sênh.
“Sao không giả vờ nữa?” Thời Sênh thất vọng thu tay lại.
Giang Túc xoay người, quay lưng về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…”
Mẹ nó chứ, lại giở trò hờn dỗi gì đây? Mẹ kiếp, tính tình còn khó hầu hạ hơn cả nữ chính này rốt cuộc ở đâu ra vậy?!
Thời Sênh xoa cằm, có phải cô quá chiều chuộng anh rồi không? Được chiều quá dám kiêu ngạo luôn rồi?!
Thôi được…
Anh có tư cách để kiêu ngạo mà.
Ai bảo cô thích anh chứ?!
Một lúc lâu sau Giang Túc cũng không nghe thấy tiếng động gì ở sau lưng, không kìm được liền cẩn thận quay đầu nhìn. Trước mặt đột nhiên tối sầm, cánh môi chợt mềm mềm ướt ướt.
Hơi thở Giang Túc chợt nghẹn lại, anh ôm lấy người bên trên, cẩn thận đáp lại nụ hôn của cô.
Cho đến khi hai người hơi khó thở, Thời Sênh mới chống tay ngồi dậy, “Không giận nữa à?”
“Ừm…”
“Vậy làm lần nữa nhé?”
Cơ thể Giang Túc chợt cứng lại, “Đừng…”
Thời Sênh ấn tay anh xuống, mặt Giang Túc nóng bừng lên, chỉ cảm thấy may mắn vì phòng tối nên cô không nhìn thấy.
Giang Túc cắn môi, không để mình phát ra bất cứ âm thanh gì.
…
Thời Sênh quá chiều chuộng Giang Túc, khiến cho ngày nào Tần Dật và Lê Lan cũng tẩy não cô, nhưng bất kể họ nói gì, Thời Sênh cũng chỉ hứa hẹn ngoài miệng cho hay, chờ khi họ nhìn lại…
Lật bàn, còn quá đáng hơn lúc trước!
Đây là bảo bối họ nâng niu trong lòng bàn tay, giờ lại đi nâng niu người khác…
Bảo bậc làm cha làm mẹ như họ phải nghĩ thế nào hả?!
Tức thật!
Dưới sự tự tung tự tác của Thời Sênh, cuối cùng Giang Túc cũng có chút khởi sắc, có thể miễn cưỡng đứng dậy, nhưng chỉ có thể duy trì trong giây lát.
Tần Dật và Lê Lan không thể xoay chuyển được Thời Sênh, chỉ có thể thi thoảng lượn một vòng trước mặt Giang Túc, giám sát cái tên nhóc đã làm mụ mị đầu óc con gái nhà mình một chút.
Tuy ngoài miệng vẫn trách móc Thời Sênh, nhưng Lê Lan vẫn tìm mọi cách để điều dưỡng cơ thể cho Giang Túc. Con gái nhà bà đã kiên quyết như vậy, trừ việc cố gắng điều dưỡng cơ thể cho cậu ta ra, bà còn biết làm gì được nữa?
Giờ Lê Lan mới cảm thấy câu nói “Con gái là tình nhân kiếp trước của ba” không sai chút nào, chỉ biết tới giày vò bà, thế nên quả này Tần Dật thảm rồi.
Lê Lan không thể nổi giận với Giang Túc, nên chỉ đành phát hỏa với Tần Dật.
Từ đầu tới cuối mặt Tần Dật đều đầy vẻ không thể hiểu nổi, ông đã làm gì nào?!
…
“Nạn nhân 45 tuổi, bị đập mạnh vào gáy đến chết, trong máu có cồn, tiền bạc trên người vẫn còn, loại trừ khả năng cướp tiền… Tần Vũ!” Hà Tín đang phân tích với cấp dưới, đột ngột gọi to một tiếng, người bên cạnh giật mình nhìn Hà Tín.
Đội trưởng Hà, tự dưng anh to tiếng thế, dọa chết người ta đấy!
Thời Sênh nghe tiếng liền nhìn qua bên đó, “Đội trưởng Hà, đã lâu không gặp.”
Hà Tín nói với mọi người một câu rồi chạy từ bên kia qua, ánh mắt rơi xuống Giang Túc, “Đây là?”
“Bạn trai tôi, Giang Túc.”
Giang Túc khẽ gật đầu, “Chào anh.”
Hà Tín: “…” Excuse me? Mới bao lâu không gặp mà cô đã ngầm có bạn trai luôn rồi?
“Khụ khụ! Chào cậu.” Hà Tín hắng giọng một tiếng, nhìn về phía Thời Sênh, “Lúc nào cô quay lại làm việc? Kỳ nghỉ của cô cứ càng ngày càng dài thế!”
Vụ án R đã được chuyển giao cho Cục An ninh Quốc gia rồi, hiện giờ họ lại nhàn hạ như trước kia.
Cũng không gọi là nhàn, thành phố lớn thế này, mỗi ngày đều có án mạng xảy ra.
“Để xem tâm trạng đã.” Nhiệm vụ nhánh R kia hẳn là đã hoàn thành rồi.
Nghe nói vì chuyện lúc trước nên Vưu Ái đã bị điều đi, Hoắc Tiêu cũng rời khỏi đội hình sự rồi, có lẽ hai người không thể gặp lại nữa, nhiệm vụ chia rẽ couple coi như cũng hoàn thành.
Khóe môi Hà Tín giật giật, có cô con gái thế này, rốt cuộc Cục trưởng Tần làm thế nào để ngồi vững trên vị trí cục trưởng, không ai kéo ông ấy xuống vậy?
Hà Tín và Thời Sênh tán gẫu hai câu, người bên kia gọi ông ta, ông ta chỉ đành tạm biệt Thời Sênh.
“Phá án có vui không?” Giang Túc quay đầu nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh chớp mắt, “Cũng tàm tạm.”
Rất khó
tìm tội phạm IQ cao, đa phần hung thủ của các vụ án thực ra đều là nhất thời kích động thôi.
Loại án đó không có tính khiêu chiến gì cả, nhưng đối với Thời Sênh mà nói, loại vụ án kiểu như tổ chức R cũng còn tàm tạm.
Thấy Giang Túc nhìn chằm chằm sang bên đó, Thời Sênh nhướng mày hỏi: “Sao thế, anh thích à?”
Ánh mắt Giang Túc hơi lay động, “Hồi nhỏ, anh cũng muốn làm cảnh sát, chỉ tiếc là…”
Năng khiếu bẩm sinh của anh đã hủy hoại anh.
Nếu có thể, anh thà rằng không có năng lực đó, làm một người bình thường còn hơn.
Những người bình thường khác thường muốn làm những việc điên cuồng, nổi bật, nhưng với những nhân vật lớn, họ lại chỉ muốn làm một người bình thường.
Cái này chính là cái người ta hay gọi là “Thứ không có được bao giờ cũng tuyệt vời nhất.”
Giang Túc chỉ thuận miệng nói như thế, không ngờ Thời Sênh lại thật sự đưa anh đến Cục Cảnh sát.
Rất nhiều năm sau, anh vẫn còn nhớ vẻ mặt của Hà Tín, cực kỳ buồn cười.
“Tần Vũ, cô đưa cậu ấy đến làm gì?” Hà Tín kéo Thời Sênh sang một góc, “Tôi mong cô quay lại làm việc, nhưng không hy vọng cô đưa một cái đuôi đến.”
Thời Sênh lấy tài liệu ra, vỗ vào mặt Hà Tín, “Nhìn kỹ đi.”
Hà Tín giật tài liệu xuống, mở ra xem, đọc lướt 10 hàng.
Sau đó, có lẽ là cảm thấy đọc quá nhanh, chắc chắn đọc nhầm, ông ta lại chậm rãi đọc lại một lần nữa.
Một lúc lâu sau Hà Tín mới lên tiếng, “Cố vấn? Cậu ta á?”
Nếu không phải Thời Sênh đang đứng trước mặt ông ta, có lẽ ông ta sẽ nói, một người ngồi trên xe lăn như cậu ta có thể làm cố vấn được sao?
Thời Sênh cười tít mắt nhìn Hà Tín, Hà Tín chỉ đành nuốt sự nghi ngờ xuống bụng.
Ông cầm tài liệu đi vào trong, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cục trưởng Tần đi cửa sau rõ rệt quá đấy.”
Tần Dật: “…” Hoàn toàn không biết con bé lôi đâu ra chỗ hồ sơ đó, liên quan gì đến tôi?
Hồ sơ của Thời Sênh, đương nhiên không phải từ tay Tần Dật ra, mà là từ bên Cục An ninh Quốc gia ra.
Cô giúp họ thu hồi Kế hoạch Thiên Tinh, Cục An ninh Quốc gia phải sắp xếp ổn thỏa cho Giang Túc, đồng thời xóa hết lịch sử đen của anh trong hệ thống.
So với cả bộ kế hoạch Thiên Tinh, thì chuyện Giang Túc căn bản không là gì cả.
Quan trọng nhất là Giang Túc ở cùng với một người nguy hiểm thế này, họ cũng không thể làm gì được anh.
Kể từ đó, đối với Cục An ninh Quốc gia, Thời Sênh và Giang Túc là nhân vật nguy hiểm cấp bậc SSS, không bắt được, cũng không thể đắc tội.
Ừm… Giang Túc là hàng đính kèm thôi.
Anh đã từng đứng đầu danh sách, nhưng đến giờ này, anh chỉ có thể được coi là hàng đính kèm theo Tần Vũ mà thôi.
Hàng đính kèm Giang Túc vừa vào đội hình sự đã bị người ta vây lấy nhìn ngó.
Giang Túc rất đẹp trai, gần đây được Thời Sênh nuôi lại trắng trẻo mịn màng hẳn ra, đứng cạnh Thời Sênh, anh thu hết lại móng vuốt của mình, giống một đứa trẻ ngoan ngoãn vậy, bất cứ ai cũng muốn liếc nhìn thêm một cái.
Giang Túc lại rất bình tĩnh, để mặc những người đó quan sát mình, nhưng khi có người muốn chạm vào anh, ánh mắt anh luôn có thể khiến đám người đó lập tức ngừng lại.
Người ở bên Thời Sênh, làm sao hiền lành được.
Ảo giác, đều là ảo giác mà thôi!