Lâm Thiển Lam và Lâm Dĩ Huyên báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát tới thì chỉ tìm thấy bạn học của Lâm Thiển Lam cùng với mấy cô bé khóa dưới, không có tung tích của Ngụy Tinh Tinh.
Ngụy Tinh Tinh mất tích làm cho trường học náo loạn một trận. Không biết Mộ Dung Tiểu Tiểu nghe tin hôm đó Thời Sênh cứu Lâm Thiển Lam nhưng lại không cứu Ngụy Tinh Tinh ở đâu, lập tức đùng đùng nổi giận đi tìm Thời Sênh hỏi tội.
“Vì sao cô không cứu bạn ấy?”
Thời Sênh đang nói về lễ kỷ niệm thành lập trường với giáo viên chủ nhiệm lớp, Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên xông tới, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ.
Chủ nhiệm lớp ngẩn ra, “Học trò Mộ Dung, em nói chuyện với thầy cô giáo như thế đấy à?”
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào Thời Sênh, “Vì sao cô không cứu bạn ấy, đó là một mạng người, vì sao cô cứu học tỷ mà không cứu bạn ấy?”
“A… Hai người còn có việc, vậy tôi đi một lát rồi quay lại ngay.” Chủ nhiệm lớp vốn chỉ biết bo bo giữ mình lập tức lùi về sau.
Chủ nhiệm lớp vừa đi, văn phòng cũng chỉ còn dư lại Thời Sênh và Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Thời Sênh bình tĩnh nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Vì sao tôi phải cứu trò ấy?”
Đừng nói là cô và Ngụy Tinh Tinh có khúc mắc, cho dù không có gì đi chăng nữa, tại sao cô phải cứu con bé đó chứ?
“Cô là cô giáo cơ mà! Tại sao lại không cứu bạn ấy chứ? Nếu bạn ấy xảy ra chuyện gì thì đó là trách nhiệm của cô.” Mộ Dung Tiểu Tiểu càng thêm kích động.
Thời Sênh cười lạnh, thầy cô phải quản học sinh ở trường vì đó là chức trách của họ, nhưng ra ngoài cổng trường rồi thì có quan hệ cái lông gì chứ?
Người ta thích cứu hay không thích cứu, đó là việc của người ta.
“Tôi nói này cô Mộ Dung, ngày thường Ngụy Tinh Tinh cũng bắt nạt cô không ít đâu, thế mà cô còn nói giúp người ta, cô có khuynh hướng thích bị ngược à?”
Mộ Dung Tiểu Tiểu hình như cũng nghĩ lại chuyện mình bị bắt nạt, sắc mặt không khỏi trắng bệch, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Vậy cũng không tới mức muốn mạng của bạn ấy.”
“Vậy cô tự đi mà cứu đi, ở chỗ này hô to gọi nhỏ với tôi làm gì?” Nữ chính đại nhân này lòng dạ cũng quá lớn rồi đấy.
Dù cho người khác có làm được hay không thì bản cô nương đây cũng không làm nổi.
Có thù thì phải báo, diệt trừ hậu hoạ.
Tám chữ này là quy tắc sinh tồn chuẩn của cô.
“Sao cô giáo có thể máu lạnh như thế?” Lần trước cô ấy ném mình ở giữa đường, lần này thì còn thấy chết không cứu.
“Cô thiện lương như thế thì cô lên đi.” Ông đây máu lạnh thì sao hả? Không phục thì cô cứ máu lạnh thử xem!
“Em…” Cô ta mà biết Ngụy Tinh Tinh ở đâu thì còn cần phải chạy tới đây hỏi sao?
Hơn nữa, cô ta cũng làm gì có năng lực cứu Ngụy Tinh Tinh.
Bản thân không có năng lực thì thôi đi, thấy người khác không đứng ra lại còn chê người ta máu lạnh, sao không tự trách mình yếu kém trước đi?
Hốc mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu hồng lên, bộ dáng như rất thất vọng, “Cô giáo, em không nghĩ cô lại là dạng người này, rõ ràng cô có thể cứu bạn ấy nhưng lại mặc kệ.”
Thời Sênh không muốn nói chuyện nhạt nhẽo này với Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Tôi biết em lợi hại rồi, nhanh chạy đi cứu thế giới đi, đừng có đứng ở đây chỉ trích tôi.”
Cô hơi dừng lại, khóe miệng cong lên, “Mà em thì có tư cách gì để chỉ trích tôi chứ?”
Đứng ở điểm đạo đức cao hơn thì nghĩ là mình là người có quyền quyết định sao?
Thời Sênh đuổi Mộ Dung Tiểu Tiểu ra ngoài với thái độ không hề khách khí, cửa đóng lại, thế giới liền lập tức yên tĩnh.
Trong trường học nhanh chóng nổi lên tin đồn Thời Sênh thấy học sinh chết mà không cứu, hai chữ Giản Ngâm hiện trở thành hai chữ hot nhất lúc này.
Người nhà của Ngụy Tinh Tinh không tìm thấy người nên chỉ biết trút giận lên người Thời Sênh, yêu cầu trường học đuổi Thời Sênh ra.
Trường học làm sao mà dám chứ, bên trên đã có chỉ đạo xuống rằng vị này có quyền hạn tương đương với chủ tịch Lê.
Hiện tại Lê Thành không chỉ là người quản lý một Anh Lan nho nhỏ này nữa mà đã là tổng tài của Thế Hoàn rồi.
Có mối quan hệ với Lê Thành, nhà họ Ngụy chỉ làm ầm ĩ được một hai bữa liền thôi luôn.
Lại tiếp tục làm ầm lên, sợ là nhà họ Ngụy cũng chẳng giữ nổi.
“Các cậu nói, cô giáo Giản thật sự làm ra loại chuyện đó sao?” Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, đám học sinh cùng quây lại thảo luận.
“Cô ta có gì mà không làm được chứ?” Người bên cạnh hỏi lại.
“Hậu trường của cô
ta là ai nhỉ? Cứng như thế… ngay cả nhà họ Ngụy cũng không dám trêu chọc.”
“Chắc là Ngôn học trưởng rồi…” Có người suy đoán.
Thân thế của Ngôn Luật vẫn là một điều bí ẩn, hồ sơ của hắn trống rỗng, chỉ có một cái tên mà thôi.
“Thật không biết xấu hổ, làm thầy người khác mà lại đi quyến rũ Ngôn học trưởng…” Một em gái cực kỳ phẫn nộ.
“Sao em biết không phải là cậu ấy dụ dỗ tôi?”
Em gái lập tức phản bác, “Sao có thể chứ! Ngôn học trưởng không phải loại người như thế!”
Cô ta vừa quay đầu liền nhìn thấy Thời Sênh và Ngôn Luật đứng ở cách đó vài bước.
Ngôn Luật mở miệng, “Là tôi dụ dỗ cô ấy, về sau nếu để tôi còn nghe được mấy lời bình luận như thế này, tự gánh hậu quả.”
Sắc mặt em gái kia tái nhợt, chỉ hận không thể đâm đầu xuống đất.
Sao cô ta lại xui xẻo như thế chứ, nói xấu người ta còn bị người ta nghe thấy.
“Hôm trước bài tập tôi giao đã làm xong chưa?”
Nói tới bài tập, đám người vây xem bên cạnh cũng thay đổi vẻ mặt ngay lập tức.
Thời Sênh tiếp tục nói, “Nhìn các em nhàn nhã thế kia, chắc là làm xong rồi, vậy làm lại một lần nữa.”
Đám học sinh: “…”
Bị bài tập chi phối sự sợ hãi.
Thời Sênh đuổi Ngôn Luật ra, bảo đám học sinh đi vào lớp, Mộ Dung Tiểu Tiểu không ở trong lớp, chắc là đi cứu vớt thế giới rồi.
“Lễ kỷ niệm thành lập trường chúng ta phải góp tiết mục biểu diện, các em muốn chuẩn bị tiết mục gì?” Thời Sênh ngồi trên bục giảng một cách không hề có hình tượng.
Đám học sinh im lặng, không ai dám đáp lời.
“Không nói gì nghĩa là không muốn tham gia? Được, tôi nói với họ là các em bỏ quyền.”
Bỏ quyền?
Sao có thể được chứ.
Đám học sinh vừa rồi còn im lặng liền lên tiếng, “Cô giáo, năm trước lớp chúng em diễn kịch, không thì năm nay cứ diễn kịch tiếp đi?”
“Không sáng tạo, đổi.”
“Khiêu vũ?”
“Không sáng tạo, đổi.”
“Ca hát?”
“Không sáng tạo, đổi.”
Đám học sinh: “…”
Tiết mục nào cũng bị phủ quyết, không thể bảo họ đi diễn xiếc được, đúng không?
“Vậy cô giáo nói xem bọn em nên diễn tiết mục gì?” Một học sinh không nhịn được, lớn tiếng hỏi.
“Đập vỡ đá lớn trên ngực được không?”
Đám học sinh: “…” Đúng là bảo họ đi diễn xiếc rồi?
Mẹ kiếp, cái này là muốn mạng người thì có.
Làm gì có ai ở lễ kỷ niệm thành lập trường đi diễn cảnh đập vỡ đá lớn trên ngực chứ?
Bọn họ là “quý sờ tộc”.
Quý tộc có được không hả? Không phải mấy kẻ mãi nghệ đầu đường.
“Cô giáo, cái này…” Không phù hợp với khí chất cao quý của bọn em đâu.
“Không thích?” Thời Sênh nhướng mày.
Ai mà thích cái này được chứ!
Thời Sênh nghiêng đầu suy nghĩ, “Thế đổi cái khác, đại hợp xướng đi.”
Giọng điệu rõ ràng là quyết định, căn bản không phải hỏi bọn họ ý kiến.
Cho nên cô đã sớm nghĩ ra rồi, vì sao còn phải hỏi bọn họ chứ?
Đại hợp xướng dù sao cũng tốt hơn đập vỡ đá lớn.
Bài hợp xướng có tên là Hảo Hán Ca.
Đừng hỏi bọn họ vì sao lại hát bài này, dù sao cũng là cô ta quyết định.
“Tốt lắm, buổi chiều, sau giờ tan lớp, tất cả tập trung ở sân thể dục cùng tập luyện.” Thời Sênh gõ gõ bục giảng, “Tiết này cả lớp tự học.”
“Cô ơi, tại sao phải ra sân thể dục?” Ở đó nhiều người như thế, bọn họ tới sân thể dục luyện tập cái quỷ gì chứ?
Thời Sênh nghiêm túc đáp: “Sân đó rộng rãi, đủ cho các em phát huy.”