Mua xong đồ đi ra, Mộ Lí cầm đồ đặt vào cốp xe, Thời Sênh dựa vào cửa xe chờ hắn.
“An Khởi.”
Chu Ninh mặc đồng phục, râu ria xồm xoàm, nhìn vô cùng sa sút tinh thần, lúc này lại mặt đầy vẻ hung thần dữ tợn đi tới.
“A, cảnh sát Chu thật là trùng hợp. ”
Sắc mặt Chu Ninh cực kém, “Không trùng hợp, ở đây xảy ra án mạng, cô đừng nói cô lại mộng du đi tới chỗ này nhé?” Mỗi lần có án mạng đều phát hiện ra cô ta ở hiện trường, không muốn để cho người ta hoài nghi cũng khó.
Thời Sênh nhìn quanh bốn phía, một dãy nhà ở góc phố có cảnh sát đang kéo dây ngăn cách.
“Cảnh sát Chu, có chuyện gì sao?” Mộ Lí từ phía sau đi tới, xoa xoa đầu Thời Sênh, giọng nói mềm mỏng, “Lên xe trước đi.”
“Anh quản tôi ở chỗ này làm gì? Tôi ở chỗ nào còn phải báo cáo cho anh chắc?” Thời Sênh khó chịu với nam chính, vừa kéo cửa xe, vừa nói chuyện, “Đừng có luôn cảm thấy là tôi làm, nếu không anh đời này cũng đừng mơ bắt được hung thủ.”
Cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại.
Nam chính đại nhân làm gì mà cứ túm lấy bổn cô nương không buông hả?
Bản cô nương giống người xấu chỗ nào chứ?
[…] Cô không giống, cô vốn là người xấu!
Thời Sênh khoanh hai tay trước ngực, thả lỏng người dựa vào ghế ngồi, “Nhị Cẩu Tử, ta nói cho mi một tin xấu, mi muốn nghe hay không?”
[...] Tin xấu, xấu cỡ nào? Còn có thể đen đủi bằng nó bây giờ chắc? [Cô nói đi.]
Thời Sênh bình tĩnh rút máy tính bảng ra, gõ mấy cái phía trên.
Đợi khoảng ba giây, lại gật gật.
[…] Mệt quá đi, bây giờ ngay cả tự do online offline cũng không làm được sao?
Chủ nhân người còn không quay lại, bản Hệ thống có thể thay đổi hết mặt mũi rồi đó, không còn là Hệ thống mà chủ nhân biết đâu.
Thôi kệ, dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn, đi một bước tính một bước là được rồi.
“Ô, bình tĩnh như vậy cơ à?” Hệ thống lại không gào thét, thiết lập nhân vật sụp đổ rồi?
Không phải là thiết lập nhân vật sụp đổ, mà là Hệ thống sụp đổ.
Đánh không lại, mắng không lại, ngay cả bản thân cũng không khống chế được, nó còn có thể làm sao, nó cũng rất tuyệt vọng đó!
[Ký chủ, cô vui thì tốt rồi.]
Lúc chủ nhân còn chưa quay về, nó cứ thu lại làm Hệ thống vậy, sau này nó trả thù sau.
“Nhị Cẩu Tử mi có muốn bán chủ cầu vinh không?” Thời Sênh dụ dỗ Hệ thống.
[Ký chủ đừng có mơ, trong thiết lập của ta, độ trung thành đối với chủ nhân là trăm phần trăm. Cho dù cô hủy diệt ta, ta cũng sẽ không làm chuyện bán chủ nhân.] Hệ thống rất kiên quyết.
“Cạch.” Thời Sênh thu máy tính bảng lại.
Hệ thống thử offline, phát hiện có thể, lập tức offline.
Lúc cô ta không cưỡng chế mình online offline, mình hẳn vẫn có thể tự do online offline.
Lúc Thời Sênh tán dóc với hệ thống, Mộ Lí đã “giao lưu” xong với Chu Ninh, Chu Ninh lộ ra ánh mắt không cam lòng nhìn về phía cô.
Khi một người tiềm thức nhận định một chuyện, thì sẽ rất khó dời mắt đi.
Chu Ninh cảm thấy Thời Sênh có liên quan đến vụ án này, hắn liền theo dõi Thời Sênh, mà bỏ qua rất nhiều đầu mối.
Cũng không trách được Chu Ninh, dẫu sao mỗi lần Thời Sênh xuất hiện đều trùng hợp như vậy.
Trùng hợp đến rất khó để cho người ta tin, cô không phải là hung thủ.
…
Về đến nhà, Mộ Lí hỏi Thời Sênh đang không có chút hình tượng nào nằm dài trên ghế sa lông.
“Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Thời Sênh lật người, không chút khách khí báo ra một chuỗi tên món ăn.
Mộ Lí: “…” Cô thật đúng là không biết ngại, bạn gái nhà người ta không phải đều nói lời yêu thương là “Chỉ cần là anh làm, cái gì cũng ngon” sao?
Hắn chắc đang có một bạn gái giả.
Mộ Lí lục tủ lạnh, “Nguyên liệu nấu ăn không đủ, anh xuống siêu thị phía dưới mua.”
“Em đi cùng anh.” Thời Sênh sượt một cái nhảy lên, “Em phải đi coi chừng anh, tránh cho anh bị người khác nhìn trúng.”
Mộ Lí thích cô dán vào mình, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Bên ngoài tiểu khu Mộ Lí ở có một siêu thị, đồ bên trong rất đầy đủ, Mộ Lí dựa theo mấy món Thời Sênh nói kia mà mua nguyên liệu, “Buổi tối ăn nhiều như vậy, em có thể tiêu hóa sao?”
Thời Sênh ném đồ
ăn vặt vào xe đẩy, thuận miệng đáp một tiếng, “Ăn no mới có sức.”
Mộ Lí: “…” Không phải hắn suy nghĩ xiêu vẹo, lời này của cô vốn là không đứng đắn.
“Em ăn ít đồ ăn vặt đi, anh làm đồ có dinh dưỡng hơn cho em.”
Thời Sênh nhìn nhìn xe, dừng tay ném đồ ăn vặt lại, chỉ một hướng, “Qua bên kia mua ít đồ.”
“Mua cái gì?”
Thời Sênh đảo mắt, “Đồ dùng phụ nữ.”
Mộ Lí đỏ mặt, “Anh đến khu tính tiền đợi em.”
Thời Sênh đại lão phất phất tay, một mình đi về khu đồ dùng hàng ngày bên kia, bên này tương đối ít người, cô trước vòng vo một vòng, dưới sự chào hàng của người bán hàng, mua loại ban ngày và ban đêm.
Thời Sênh cầm đồ đi đến khu tính tiền, đi mấy bước cô lại quay đầu nhìn, luôn cảm giác có người đi theo cô là sao hả?
Thời Sênh lui về phía sau mấy bước, sau kệ hàng có hai cô gái nhỏ mặc đồ học sinh, đang thảo luận mua nhãn hiệu kia, bọn họ đứng bên cạnh người bán hàng vừa rồi chào hàng với cô, còn lại không có ai cả.
Thời Sênh nhíu mày lại, tiếp tục lui về phía sau, sau một cái giá, có một người đàn ông đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí thật không tốt, dường như đang cãi nhau với ai.
Ảo giác sao?
Thời Sênh cầm đồ tìm được Mộ Lí, không cảm thấy có người đi theo cô nữa.
“Nghĩ gì vậy?”
“Cảm thấy có người đi theo em.” Tầm mắt Thời Sênh nhìn bốn phía, mọi người mỗi người một việc, có mấy cô gái nhỏ mặt đỏ bừng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Mộ Lí, hoàn toàn không thấy ai khả nghi.
“Ra ngoài thử xem.” Mộ Lí hạ thấp giọng.
Mộ Lí rất nhanh thanh toán xong, dắt Thời Sênh ra khỏi siêu thị, bọn họ thả chậm tốc độ, vòng về hướng cửa sau của tiểu khu, bên này tương đối vắng vẻ, nếu thật sự có người đi theo cô, cũng dễ động thủ.
Nhưng bọn họ đi tới cửa sau của tiểu khu, cũng không phát hiện ra ai khả nghi.
Mộ Lí xoa xoa đầu Thời Sênh, “Đừng nghĩ nữa, sau này ra ngoài đi cùng anh.”
“Em đâu cần anh bảo vệ.”
“Nhưng anh muốn bảo vệ em.” Mộ Lí nhéo má cô, “Em như thế, khiến anh rất mất mặt đó.”
Thời Sênh ôm cánh tay Mộ Lí, “Bác sĩ Mộ, xin hãy bảo vệ em.”
Sau đó trấn định buông hắn ra, “Có thể diện chưa?”
Mộ Lí: “...”
#Nàng dâu nhà ta với nàng dâu nhà khác không giống nhau, dịu dàng hiền thục, lương thiện hài lòng đâu?”
“Anh có đi hay không, đứng ở đây đón năm mới à!”
Thời Sênh đã đi tới phía trước, đang không nhịn được thúc giục hắn.
Mộ Lí thở dài, bỏ đi, bất kể bộ dạng cô thế nào, đó vẫn là cô.
Bữa ăn tối rất phong phú, Mộ Lí sợ Thời Sênh ăn nhiều không thoải mái, lượng làm rất ít, nhưng nhiều thức ăn, Thời Sênh vẫn là ăn có chút căng cứng.
Cô xoa xoa bụng, từ trên bàn ăn dời đến ghế sa lông, đang chuẩn bị nằm xuống, Mộ Lí túm lấy cô, “Mới ăn cơm xong, hoạt động một chút.”
“Vậy anh hôn em đi.”
Mộ Lí: “…”Không lúc nào là không cảm thấy mình đang bị ăn đậu hũ.
Mộ Lí sợ Thời Sênh ngồi lại, hôn một cái trên mặt cô, Thời Sênh lúc này mới không cam tâm tình nguyện đi loanh quanh hai vòng trong phòng khách, chờ Mộ Lí vào phòng bếp, cô lập tức ngồi xuống.
Mộ Lí nhoài nửa người ra khỏi phòng bếp, “An Khởi.”
Thời Sênh: “…”
Đậu má có mắt sau lưng à?