Hoắc Quốc hít sâu vài hơi mới có thể miễn cưỡng nén được lửa giận xuống.
“Tiểu thư Cốc Lam, cháu có biết mình đang làm gì không?”
Người bị đánh không phải một Liên trưởng mà là một Tư lệnh của quân khu đấy.
“Lão ấy có biết đâu, chú khẩn trương làm gì?”
“Ông ta không biết, nhưng ông ta có thể đoán được, hơn nữa món nợ này sẽ tính lên đầu Thiếu tướng.” Bình tĩnh, bình tĩnh, Hoắc Quốc không ngừng dặn dò mình trong lòng như thế.
Thời Sênh bình thản nhìn Hoắc Quốc, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị, “Dù chúng ta không đánh lão, chú có thể cam đoan lão không làm khó dễ cho chúng ta ư?”
Hoắc Quốc: “…”
Chắc chắn là không rồi.
“Nếu đã định là đối đầu rồi thì sao chúng ta phải chịu đựng chứ? Chú Hoắc, chú nói có đúng không?” Lúc có thể báo thù thì nên báo thù.
“Nhưng mà Thiếu tướng vừa mới tới, nếu đắc tội với Tưởng Kiến Hoa thì sau này chúng ta sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.”
“Không phải chỉ là huấn luyện ra một đội bộ đội đặc chủng thôi sao? Có gì khó đâu, chỉ cần là người chân tay còn nguyên, đầu óc không bị úng nước, cháu hoàn toàn có thể huấn luyện ra được.”
Giọng nói kiêu ngạo đầy tự tin của Thời Sênh khiến cho ba người đàn ông đều thấy cực kỳ quỷ dị.
Cô tưởng huấn luyện ra một đội quân đặc chủng dễ như ăn cơm, uống nước sao?
Ngay cả chuyện tuyển người vào cũng đã rất rườm rà rồi.
Giờ Hoắc Quốc mới nghĩ ra, nhíu mày hỏi: “Tiểu thư Cốc Lam, sao cháu lại biết chuyện này?”
Lúc trước bọn họ nói rất mơ hồ, một chút gió cũng chẳng lọt ra, làm gì có ai có thể suy đoán ra được.
Thời Sênh há miệng, “Cháu…”
“Là cháu nói cho cô ấy.” Diệp Sâm lập tức ngắt lời cô. Dù cô nhóc này biết chuyện này từ đâu thì cũng sẽ xảy ra chuyện, chỉ có hắn nói ra mới không có vấn đề gì.
Thời Sênh liếc nhìn Diệp Sâm.
Diệp Sâm chớp mắt, ý bảo cô đừng nói nữa, vì thế Thời Sênh liền nuốt câu nói sau đó vào bụng.
“Thiếu tướng!” Chuyện này mà cậu cũng đem ra nói bậy được à?
Diệp Sâm xua tay, “Cô ấy là người một nhà, cháu tin cô ấy.”
“Chú Hoắc bình tĩnh, bình tĩnh nào, cháu cũng tin Tiểu Lam sẽ không nói lung tung.” Tiếu Sinh vội vàng trấn an Hoắc Quốc chuẩn bị nổi giận.
“Được rồi, tôi không nói với mấy cô cậu nữa.” Con bé này đã vào đây rồi, Thái tử gia còn che chở như thế nữa, hiển nhiên là đã thích tới mức không chịu được, giờ ông có nói gì thì cậu ta cũng sẽ không nghe. Ông hít sâu một hơi, “Chuyện của Tưởng Kiến Hoa, Thiếu tướng định giải quyết như thế nào?”
“Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.” Diệp Sâm nhướng mày, giọng nói không hề có gì lo lắng, coi nó như một chuyện nhỏ mà thôi.
“Thiếu tướng, hiện tại cậu đang ở địa bàn của người khác. Người ta muốn chỉnh cậu đều rất dễ dàng.” Giọng Hoắc Quốc vẫn rất trầm trọng.
Thời Sênh tỏ vẻ vô tội, “Nhưng đánh cũng đánh rồi, không thể đi nhận lỗi được đúng không?”
Hoắc Quốc: “…”
Hoắc Quốc còn chưa biết phải nói tiếp thế nào, Thời Sênh lại nện thêm một câu, “Nếu không thì giết luôn đi.”
“Các cháu… Tôi mặc kệ các cháu, tùy các cháu thích làm gì thì làm.” Hoắc Quốc đã tức tới tận trời rồi. Lúc trước ông không nên nhận nhiệm vụ này, cứ ở quân khu bên kia đợi là được rồi.
Đi theo vị Thái tử gia này tới đây chịu khinh bỉ làm gì không biết?
Còn đau dạ dày hơn cả lăn lộn giữa mưa bom bão đạn.
Hoắc Quốc tức giận rời đi. Tiếu Sinh cũng không đuổi theo mà bừng bừng hứng thú hỏi Thời Sênh, “Tiểu Lam, em thật sự có thể huấn luyện ra một đội quân đặc chủng thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Vẻ mặt Thời Sênh tràn ngập tự tin.
“Bé con, đừng nghịch ngợm, chuyện khác anh có thể để mặc em chơi, nhưng chuyện này không được.” Làm hỏng là phải chịu trách nhiệm đấy.
“Tiểu Lam lợi hại lắm đó, hay là Thiếu tướng cứ để cô ấy thử xem thế nào. Dù sao người tiến vào quân doanh đặc huấn đều là người một nhà, sẽ không ai nói bậy đâu.”
Tiếu Sinh có một sự sùng bái mù quáng với Thời Sênh.
“Tiếu Sinh, tôi thấy cậu đang ngứa da đúng không?” Diệp Sâm liếc nhìn Tiếu Sinh, rõ ràng cười mà lại làm cho Tiếu Sinh thấy lạnh khắp mình mẩy.
Hắn rụt cổ lại, vội vàng nói, “Chuyện là… tôi đi tìm chú Hoắc đây.”
Tiếu Sinh phóng ra ngoài như một tia chớp, còn tiện tay đóng cửa lại.
“Anh ta không phải bộ đội đúng không?” Thời Sênh dựa vào bàn, tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí rõ ràng là khẳng định.
“Ừ, con trai của cấp dưới của ba anh, từ nhỏ đã đi theo anh.” Diệp Sâm không
phủ nhân, sau đó lại véo má Thời Sênh, “Bé con đừng có thông minh như thế nữa, cái gì cũng đoán được thì chẳng thú vị gì hết.”
“Chỉ là phân tích đơn giản thôi mà.”
Diệp Sâm nhướng mày, hình như rất hiếu kỳ, “Nói anh nghe xem nào?”
“Trên người anh ta không có khí thế của quân nhân, lúc ở trên xe lửa, những người khác đều không nói gì, chỉ có anh ta dám tùy tiện nói chuyện với chú Hoắc, chứng minh thân phận của anh ta không thấp. Hiện tại anh ta lại nói như thế, muốn người ta tin anh ta là quân nhân cũng rất khó. Ngoài ra, tuổi của anh ta quá trẻ, nếu nhiệm vụ này rất quan trọng thì anh ta sẽ không có khả năng xuất hiện hở đây, cho nên tổng kết lại là anh ta không phải người của quân đội.”
Người này quá nửa là Diệp Sâm tự mình mang tới, Diệp Sâm rất ít khi phân phó Hoắc Quốc làm việc, đại đa số thời gian đều chỉ ra lệnh cho anh chàng Tiếu Sinh này.
Hắn rất tin tưởng Tiếu Sinh.
“Xem ra phải quản giáo một chút.” Diệp Sâm hừ nhẹ một câu.
Tiếu Sinh không biết bản thân chính thức bị Thiếu tướng nhớ thương.
“Em hỏi anh một chuyện.”
“Ừ?”
“Ba em ở bên nào?”
Nếu là đấu tranh phe phái, chỉ còn lại thời gian ba năm, cũng tới lúc phải chọn một bên rồi.
“Bác trai không ở bên nào cả, lửa này không đốt được tới trên người bác ấy đâu, em yên tâm đi.” Trong mắt Diệp Sâm có ý cười, “Bé con, chuyện em không biết còn rất nhiều, sau này nịnh nọt anh nhiều vào, anh vui thì sẽ kể cho em nghe.”
Thời Sênh: “…”
Lại ngứa da!
Trong cốt truyện không nói tới kết cục của ông Cốc, phỏng chừng là không xảy ra chuyện gì lớn.
“Em nói thật, em có thể huấn luyện được ra một đội quân cho anh.” Thời Sênh ôm lấy cổ Diệp Sâm.
“Không được.”
“Tại sao?”
“Không được chính là không được.” Diệp Sâm ôm cô lên bàn, tay chân bắt đầu không thành thật.
“Nếu em nhất định muốn thì sao?” Thời Sênh tránh hắn, đẩy hắn ra tạo một khoảng cách an toàn, nhìn thẳng vào hắn.
Diệp Sâm bất đắc dĩ, “Bé con, chuyện này liên quan tới quân trạng của anh…”
Đồng ý với cô ấy.
Đồng ý với cô ấy.
Thật muốn đồng ý với cô ấy quá!
Âm thanh này không ngừng kêu gào trong đáy lòng Diệp Sâm.
Hắn muốn đồng ý với hết thảy yêu cầu của cô, dù cho nó có hợp lý hay không.
“Thế thôi.” Thời Sênh nhảy từ trên bàn xuống đất.
Diệp Sâm nhanh giữ chặt người lại, giọng mềm mỏng hơn, “Thế này đi, quân doanh đặc huấn em có thể tham gia, nhưng không thể tiết lộ ra ngoài. Bé con, đây là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.”
Nếu Hoắc Quốc ở đây giờ này thì kiểu gì cũng tức hộc máu, cái này mà gọi là nhượng bộ à? Rõ ràng là con mẹ nó trò đùa thì đúng hơn.
Nếu cứ thế này thì đâu còn là quân doanh đặc huấn gì nữa mà là trại hè.
Thời Sênh cười hớn hở, “Anh sẽ không hối hận với quyết định này.”
Diệp Sâm dở khóc dở cười, dù thế nào thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Cái gì mà nhiệm vụ, cái gì mà quốc gia, chính nghĩa, trong mắt hắn giờ còn chẳng quan trọng bằng một sợi tóc của cô.
“Có phải em cho anh uống mê hồn dược không thế?” Diệp Sâm đè cô xuống bàn mà hôn.
Thời Sênh bị hôn tới mức nghẹt thở, thở dốc mấy hơi rồi mới nói, “Em không phải mê hồn dược sao?”
“Em là giải dược của anh.”