Chuyện của Từ Mi ầm ĩ tới mức người của toàn thị trấn đều biết. Sau đó, đám thân thích cực phẩm kia vẫn luôn ở bên ngoài cửa hàng của cô ta làm ầm ĩ. Từ Mi báo cảnh sát nhưng không có hiệu quả. Bọn họ cũng chẳng làm gì, chỉ ở bên ngoài làm ầm lên, cảnh sát nhân dân có tới cũng chỉ là khuyên họ rời đi mà thôi.
Khuyên một lần thì được, chẳng lẽ lần nào cũng phải đi khuyên ư?
Việc làm ăn của Từ Mi không thể tiếp tục, đột nhiên lại nhận được điện thoại của Hoàng Mỹ Lan, nói không thể tiếp tục hợp tác nữa.
Kinh tế của cô ta chủ yếu đều tới từ sự hợp tác với Hoàng Mỹ Lan, lúc này Hoàng Mỹ Lan đột nhiên nói không hợp tác, Từ Mi lập tức mua vé xe đi tìm Hoàng Mỹ Lan.
“Chị Hoàng, không phải chúng ta hợp tác rất tốt sao? Sao đột nhiên lại đổi ý vậy?”
Hoàng Mỹ Lan mặt mày ủ ê, thở dài, “Tiểu Mi, thật sự xin lỗi, bách hóa Đông Phương giờ bị Thịnh Ký chèn ép sắp không xong rồi, kinh tế của chị bên này cũng không tốt.”
“Chị Hoàng, không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao? Em nắm chắc…”
Hoàng Mỹ Lan lắc đầu, “Tiểu Mi, em còn quá trẻ, có một số việc không phải em nghĩ là có thể làm được.”
Biểu tình trên mặt Từ Mi bỗng dưng cứng đờ.
Hoàng Mỹ Lan bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Từ Mi, “Chị không đắc tội nổi Diệp gia. Tiểu Mi, em giữ gìn sức khỏe, tiền bồi thường chị sẽ trả em.”
Cô gái này rất có ý tưởng, cũng rất to gan, đáng tiếc lại đắc tội người không nên đắc tội.
Diệp…
Diệp gia?
Diệp gia nào?
Đầu óc Từ Mi đảo một hồi, sau đó một gương mặt hiện ra trong đầu cô ta, là người đàn ông đó.
Tại sao hắn phải đối phó với cô ta?
Đúng rồi…
Cốc Lam, là cô ta.
Nhất định là vì cô ta.
Từ Mi thất hồn lạc phách quay về thị trấn, kết quả lại phát hiện cửa hàng nhà mình bị người bán trao tay.
Dì cả của Từ Mi lúc trước ở nhà cô ta đã lục thấy giấy chứng nhận bất động sản, nhân lúc Từ Mi rời đi đã khuyến khích mẹ đẻ cô ta tới nhà cô ta lấy cắp giấy chứng nhận đó.
Thời này, chỉ cần có giấy chứng nhận bất động sản là được, người sở hữu có tới hay không cũng chẳng sao.
Từ Mi lập tức báo cảnh sát.
Nhưng cảnh sát nói, người bán nhà là mẹ đẻ của cô ta, là hành vi hợp pháp, nhưng cô ta có thể mời luật sư thưa kiện, nếu thắng thì vẫn có thể lấy lại được tiền bán nhà.
Đám người nhà mẹ đẻ đã sớm mang tiền quay về quê quán, ngay cả cái nhà lần trước cô ta đưa cũng bị bọn họ bán đi.
Từ Mi tức giận tới mức suýt hộc máu.
Từ Mi một đường quay về khu nhà dành cho gia đình quân nhân, vừa ngẩng đầu liền thấy có hai người từ trong đi ra.
Người đàn ông ăn mặc tùy ý, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười. Họ đang nói chuyện, còn chọc cho cô gái đi bên cạnh giơ chân đạp hắn một cái.
Hắn cười nhảy tránh, mặt đầy sủng nịnh.
Hai người họ thật xứng đôi.
Từ Mi ngơ ngác đứng giữa đường nhìn hai người họ tới gần.
Lúc bọn họ tới gần, nụ cười trên mặt người đàn ông kia đã không còn, chỉ còn vẻ lãnh đạm.
Giống như lúc ở trong sơn động, cả người đều lộ ra hơi thở người sống đừng có tới gần, làm người ta không rét mà run.
Từ Mi không tránh ra, cô ta nhấp cánh môi rạn nứt của mình, “Cốc Lam, tại sao cô lại nhằm vào tôi như thế?”
Thời Sênh dừng lại, nhếch môi, “Nhìn cô tôi thấy khó chịu.”
“Tôi và Hạ Vũ đã kết hôn, lúc trước cô quấn lấy hắn là hành vi của tiểu tam. Giờ cô cũng đã có bạn trai rồi, tại sao còn muốn nhằm vào tôi nữa?” Cô ta bảo vệ vị trí làm vợ của mình thì có gì sai chứ?
Thời Sênh cảm giác được sát khí từ người bên cạnh lan tràn ra.
Nhưng đó là tội của nguyên chủ, ông không gánh nha!
Thời Sênh nhéo tay Diệp Sâm. Diệp Sâm liếc nhìn cô một cái, sát khí trên người chậm rãi rút đi.
Thời Sênh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Từ Mi, “Từ tiểu thư, nói lý chút nhé, những gì cô gặp phải hiện tại chẳng liên quan quái gì tới tôi. Cửa hàng của cô là người nhà mẹ đẻ của cô bán, cô có thù oán thì cũng tìm họ mà đòi.”
Từ Mi túm chặt vạt áo, “Là cô làm chị Hoàng không hợp tác
với tôi nữa?”
Hoàng Mỹ Lan?
Gần đây cô không gặp người phụ nữ kia, bảo chị ta hủy hợp tác với nữ chính bao giờ chứ?
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Diệp Sâm, người bên cạnh hơi nhếch miệng cười, tựa hồ như chờ cô khen ngợi.
Thời Sênh: “…”
Lại phải gánh tội?
Đệch!
Thời Sênh hít sâu một hơi, “Cứ coi như tôi làm đi, thế thì cô làm gì được tôi nào?”
“Cô…” Từ Mi nghẹn lời, cô ta có thể làm gì đây?
Cô ta chẳng thể làm gì người ta cả.
Từ Mi cắn răng, trong con ngươi đầy vẻ kiên nghị, “Tôi sẽ không bị cô đánh bại đâu.”
Cô ta quay người đi vào sân nhà mình, để lại cho Thời Sênh một thân ảnh bi tráng “tráng sĩ một đi không trở về”.
“Sao anh lại nhằm vào cô ta?” Thân ảnh của Từ Mi hoàn toàn biến mất rồi, Thời Sênh mới hỏi người bên cạnh.
“Không phải em nhằm vào cô ta trước sao?” Diệp Sâm hỏi lại, “Anh chỉ đi theo vợ nện bước thôi mà. Trước kia em… không phải bảo anh làm khó dễ bọn họ sao? Giờ anh đã làm rồi, em lại không vui à?”
“Bọn họ?” Thời Sênh nhướng mày, “Anh làm gì Hạ Vũ rồi?”
“Tặng hắn một tiểu mỹ nhân.”
Thời Sênh: “…”
Diệp Sâm cầm lấy tay Thời Sênh, kéo cô về phía mình, trong giọng nói tràn đầy vẻ nguy hiểm, “Bé con, giờ chúng ta tính sổ một chút.”
“A, hình như em quên đồ rồi, về lấy đã.” Tại sao tội của nguyên chủ lại bắt bản cô nương đây gánh chứ, từ chối.
Bản cô nương không gánh tội thay.
Diệp Sâm không ngăn cản cô, đi theo cô quay về.
Thời Sênh cảm giác trở về còn nguy hiểm hơn. Bà Cốc vì để họ bồi dưỡng tình cảm nên đã chủ động đi đưa cơm cho ông Cốc, giờ còn chưa quay về…
Thời Sênh chuẩn bị chạy đi chỗ khác thì đã bị Diệp Sâm túm lấy, ôm lấy eo cô, kéo về sân.
Đóng cửa lại, tính sổ.
Thời Sênh hận hoa đào của nguyên chủ tới chết.
…
Từ Mi nói sẽ không bị đánh sập, cô ta có thể vươn lên một lần thì cũng có thể vươn lên hai lần.
Nhưng lúc cô ta vừa mới ổn hơn một chút thì Hạ Vũ vốn luôn bặt vô âm tín lại phái người gửi thư về.
Hoặc có thể nói, thư này không phải Hạ Vũ gửi, mà là vợ mới của Hạ Vũ gửi.
Lúc trước Từ Mi và Hạ Vũ kết hôn, Hạ Vũ rất không vui nên không đi đăng ký kết hôn. Sau đó lại có Thời Sênh chọc ngoáy vào nên từ sau khi Hạ Vũ và Từ Mi có tình cảm với nhau vẫn chưa đi làm đăng ký.
Cho nên, hiện tại Hạ Vũ lấy thêm một cô vợ nữa cũng không bị tội trùng hôn.
Từ Mi đột nhiên nhận được phong thư như thế thì tức giận đến nổ phổi. Cô ta vội vàng bỏ đồ trong tay ra, chạy đi tìm Hạ Vũ.
Trong thời gian ngắn ngủi, không biết Hạ Vũ đã trải qua chuyện gì mà cả người đều thay đổi. Nếu nói trước kia hắn là một thanh bảo kiếm sắc bén chưa ra khỏi vỏ thì giờ lại là một thanh kiếm hỏng đã bị mài giũa mất hết nhuệ khí.
Đối mặt với sự chất vấn của Từ Mi, Hạ Vũ không im lặng mà chỉ bảo cô ta về đi, đừng tới tìm hắn nữa.
“Hạ Vũ… Tôi cho rằng anh không giống người khác.” Mặt Từ Mi hơi đỏ lên.
“Từ Mi, tạm biệt.” Hạ Vũ đứng lên, rời khỏi nhà hàng, ngồi lên một chiếc xe ở bên ngoài.
Từ Mi đuổi theo ra ngoài nhưng chỉ nhìn thấy khói xe mà thôi.
Tại sao…
Tại sao hết thảy những gì thuộc về cô ta lại trở nên như thế?