Ngày mùng 10.
Ác ma đột nhiên khiêu chiến tịnh ma sư.
Chính thức hạ chiến thư chứ không phải đánh lén.
Tuy rằng Liên minh Tịnh ma đã có phòng bị nhưng vẫn bị đánh tới trở tay không kịp. Người ta không đánh lén mà người ta nghênh ngang tới khiêu chiến.
Bắt đầu từ các thế gia tịnh ma, hết nhà nọ tới nhà kia, hoặc thua, hoặc chết, hoặc quy thuận.
Người tới khiêu chiến cũng chỉ có một người, chính là ác ma như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đám tịnh ma sư kia.
Cô còn kiêu ngạo nói rằng.
Lần này cho các người một đám đối đầu với một mình tôi, đừng có mở miệng ra là nói không công bằng nữa.
Một đám tịnh ma sư đều á khẩu không trả lời được.
Bọn họ nhiều người như thế còn không đánh lại một ác ma, quả thực là xấu hổ.
Cuối cùng, Liên minh Tịnh ma đứng ra.
Thời Sênh mang theo một đám ác ma tới bên ngoài trụ sở Liên minh, một đám tịnh ma sư ở sau cánh cổng lo lắng nhìn chằm chằm vào họ.
Ông lão từ trong đi ra, đứng ở nơi cao cúi đầu nhìn cảnh tượng bên dưới, “Vị Tức, cô muốn làm gì hả?”
“Xưng bá thế giới đó.” Thời Sênh vẫy vẫy tay với ông lão.
Không phải lúc quan trọng thì cô cũng không thích xưng bá thế giới gì cả, do đây là di nguyện của nguyên chủ nên cô làm cho xong thôi.
Ông lão: “…”
Xưng bá thế giới là trò chơi à?
Nói xưng bá liền xưng bá!
Thời Sênh nhìn vào ánh mắt của ông lão, cười lên, “Thời gian làm chủ của tịnh ma sư cũng đủ dài rồi, nên tới phiên ác ma bọn ta làm chủ.”
“Xưa nay tà không thắng nổi chính, ác ma muốn làm chủ là chuyện tuyệt đối không thể.” Giọng của lão giả cực kỳ vang.
Thời Sênh cười híp mắt, “Cho nên tôi tới để cho ông xem kỳ tích đó.”
“Cô thật sự muốn làm cho thế giới này lâm vào hỗn loạn sao?” Khuôn mặt lão giả trầm xuống, chất vấn.
“Chủ tịch nói quá lời rồi, tôi là chính thức khiêu chiến, ông có nghe thấy ở nơi nào xảy ra chuyện không thể khống chế không?”
Ông lão lập tức im bặt.
Đúng thế, từ khi cô ta bắt đầu khiêu chiến, ngoại trừ các đại gia tộc gà bay chó sủa ra thì thế giới con người đều rất bình tĩnh, không hề xuất hiện trường hợp hỗn loạn nào do ác ma tấn công cả.
Thời Sênh phất tay, “Được rồi, lời vô nghĩa đừng nói, trực tiếp lên đi, các người thắng thì cho các người làm chủ, đừng nói nhảm nữa.”
Mọi người nhìn về phía ông lão.
Giờ tên đã lên dây, không thể không bắn.
Dù bọn họ không đồng ý thì cô ta cũng sẽ tấn công vào thôi.
Tịnh ma sư trong Liên minh Tịnh ma là nhiều nhất, thực lực cũng cao hơn ở các thế gia, cho nên ông lão suy nghĩ một lúc lâu rồi ra lệnh cho người ra nghênh chiến.
…
Liên minh Tịnh ma chiến đấu rất lâu, bọn họ thay phiên nhau lên, định mài chết Thời Sênh, tuy nhiên ý tưởng tốt này đến khi áp dụng vào thực tế là vô cùng tàn khốc.
Tốc độ của Thời Sênh quá nhanh, thường thì bọn họ vừa lên, tinh đồ còn chưa kịp triển khai thì đã bị đánh rớt đài rồi.
Nói cô gian lận ư?
Cô quang minh chính đại tấn công, chẳng qua vì tốc độ nhanh quá mà thôi, cái này thì sao gọi gian lận được?
Sau đó cũng có người triển khai được tinh đồ nhưng chẳng kéo dài được bao lâu.
Nhưng mà bọn họ người đông nên đánh cũng mất rất nhiều thời gian.
Thời Sênh đánh tới mức không kiên nhẫn nổi nữa nên lập tức bưng cả nồi. Liên minh Tịnh ma uất nghẹn nhìn Thời Sênh dẫn ác ma chiếm lĩnh tòa nhà của Liên minh.
Chờ đến khi tịnh ma sư ở các nơi khác quay về thì lại hỗn loạn thêm một trận, nhưng kết quả cũng chẳng tốt hơn, tất cả tịnh ma sư nếu không gãy tay gãy chân thì cũng nghi ngờ cuộc đời.
Khả năng bọn họ gặp phải ác ma giả rồi.
Sao cô ta có thể lợi hại như thế chứ?
Đánh mãi, tịnh ma sư cũng không chịu nổi nữa, ông lão dẫn đầu đoàn người tới đàm phán với Thời Sênh.
“Vị Tức, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Ánh mắt ông lão sắc bén nhìn Thời Sênh không rời.
Thời Sênh cười theo kiểu cao thâm khó dò, “Sáng tạo kỳ tích cho các người xem.”
Mọi người: “…” Cái này thì gọi kỳ tích gì chứ?
Sênh Thần Kinh bắt đầu nghiêm trang đọc lời thoại: “Ánh sáng vĩnh viễn chiến thắng bóng tối, nhưng cũng sẽ có ngày bóng tối phản phệ, âm dương không phân, nếu đã tồn tại thì sẽ có đạo lý của sự tồn tại… Hiện giờ, bóng đêm chuẩn bị buông xuống.”
Khóe miệng ông lão giật giật, “Tịnh ma sư và ác ma chỉ là một bộ phận nhỏ, thế giới này vẫn còn những người bình thường nữa.”
“Cho nên tôi không ra tay với con người bình thường.” Thời Sênh
nhún vai, để không làm bị thương con người mà cô đã tốn không ít sức lực đâu đấy.
[…] Ký chủ, cô dám nhìn thẳng vào lương tâm mà nói, cô thật sự là vì không muốn làm con người bị thương sao?
Thời Sênh trợn mắt trong lòng, lương tâm ư? Đó là thứ gì? Ta không có.
[…] Cô tránh động vào con người hoàn toàn là vì con người quá nhiều, nếu muốn làm thì sẽ gặp phải phiền toái, cho nên tình nguyện không đụng tới phiền toái thì đúng hơn.
Một kẻ ích kỷ tới mức làm người giận sôi thì lấy đâu ra lương tri thức tỉnh chứ.
“Chúng ta đánh tiếp cũng chẳng có chỗ tốt gì, chúng ta hãy ngồi thương lượng để ra một kết quả mọi người đều vừa lòng, Vị Tức, cô thấy sao hả?” Vì ông lão cũng nhìn thấy chuyện Thời Sênh không đụng tới con người bình thường nên mới chấp nhận ngồi vào bàn đàm phán với Thời Sênh.
“Giảo Đồng.” Thời Sênh vọng ra ngoài gọi một tiếng.
Giảo Đồng tung tăng đi vào, cúi đầu đi tới trước mặt Thời Sênh, không thèm nhìn tới một đám tịnh ma sư ngồi đầy một nhà.
“Nói với bọn họ đi.” Thời Sênh đứng dậy.
“A?” Giảo Đồng kinh ngạc, “Tôi? Chủ nhân… Tôi... tôi... tôi…”
Hắn làm gì có lá gan nói với tịnh ma sư chứ?
“Yên tâm, cứ nói đi, ai dám làm gì thì nhớ rõ cho ta, chờ ta quay lại sẽ xử lý.” Thời Sênh vẫy vẫy tay.
“Nhưng mà chủ nhân…” Chủ nhân, ngài cứ thế có tốt thật không đấy? Hắn chỉ là một tiểu lâu la thôi mà.
“Vị Tức!” Ông lão có vẻ không nhịn nổi nữa, “Cô đừng có không coi ai ra gì.”
Thời Sênh kéo cửa lớn ra, ánh sáng từ ngoài tràn vào, cái bóng của cô kéo dài về sau, giọng nói đầy âm trầm, “Thích nói thì nói, không nói thì đánh, tôi không có ý kiến gì hết.”
Biểu tình của ông lão cứng đờ.
Giảo Đồng không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể ngồi giữa một đám tịnh ma sư, run rẩy đàm phán. Tuy rằng biểu hiện quá mất mặt nhưng khi đề cập tới nội dung đàm phán thì lập tức hoàn toàn khác, không hợp liền không làm, một lời không hợp lại lôi Thời Sênh ra.
Trải qua mười ngày đàm phán, cuối cùng định được ra mấy trăm điều ước.
Lúc ký tên, Thời Sênh phải xuất hiện.
Thời Sênh lật xem vài lần, nhìn ông lão, “Một điều kiện cuối cùng nữa.”
Ông lão gật đầu, ý bảo cô cứ nói.
Thời Sênh gằn từng chữ một: “Giết chết Mục Dạ.”
Người của Mục gia lập tức nổi giận, vỗ bàn quát lên, “Vị Tức, cô có ý gì hả?”
“Ý trên mặt chữ, không hiểu sao?” Thời Sênh cầm lấy bút, “Khi nào Mục Dạ chết thì tôi sẽ ký tên.”
“Cô…”
Ông lão giơ tay bảo người kia câm miệng, trầm giọng phân phó: “Mang Mục Dạ tới đây.”
Dù sao cũng chẳng phải người nhà mình, những thế gia khác lập tức phái người đi cùng người của Liên minh Tịnh ma đi bắt Mục Dạ.
Mục Dạ dù có thể chạy nhưng bị nhiều người vây bắt như thế, cuối cùng vẫn bị bắt tới trước mặt Thời Sênh.
Trong thời gian này, Mục Dạ cũng chẳng sống yên ổn, phát sinh chuyện như thế, Tuyết Phỉ và Na Na còn suốt ngày cãi nhau ầm ĩ trước mặt hắn.
Cho nên giờ hắn vô cùng uể oải.
“Vị Tức…” Mục Dạ trừng mắt nhìn người ngồi phía trên, “Cô muốn làm gì?”
Thời Sênh không thèm để ý tới mấy lời kêu la của Mục Dạ.
“Tôi chỉ cần thi thể, không cần người sống.” Cô không giết chết được nam chính, cần người sống làm gì chứ.